Chương 60

5.3K 236 9
                                    

"Tại sao có thể như vậy..." Bùi Ngọc Nhi sững sờ nhìn chằm chằm thẻ tre thì thào tự nói.

Khôn Bát vừa thấy Bùi Ngọc Nhi sắc mặt không tốt, lập tức ý thức được sự tình không đúng, vội vàng đoạt thẻ tre trong tay Bùi Ngọc Nhi, trên thực tế từ ngày đầu tiên khi Vu Lạc Vũ không có thư đưa đến, Khôn Bát cũng đã ý thức được, Diệu Nghiêm quốc bên kia có phải xảy ra vấn đề gì hay không, tâm lý đã được rèn luyện làm cho Khôn Bát không rối loạn trước trận tuyến.

Hôm nay thư vừa đến, nàng liền vội vàng đem đến đây, lại không ngờ thật sự đã xảy ra chuyện, Khôn Bát nhanh chóng đảo qua vài chữ trong thư, cũng kinh ngạc sửng sờ ở tại chỗ, trầm mặc không nói.

Bệ hạ bị thương, làm sao bị thương? Nghiêm trọng hay không? Tình huống cụ thể là chuyện gì? Nàng ấy đều không nói rõ trong thư. Khôn Bát suy đoán Vu Lạc Vũ mấy ngày này hẳn là hôn mê , tỉnh lại liền lập tức viết thư cho Bùi Ngọc Nhi, nhìn chữ viết này không uy vũ sinh uy như trước kia, sợ là rất nghiêm trọng, mà nàng ấy lại viết như vậy cho Bùi Ngọc Nhi, hẳn là muốn báo cho Bùi Ngọc Nhi biết nàng ấy cũng không đáng lo ngại. Nhưng Vu Lạc Vũ không biết, nàng không nói rõ ràng, ngược lại càng khiến lòng người bất an, như mèo cào.

"Nàng đã xảy ra chuyện, nghiêm trọng hay không nghiêm trọng, ngươi có biết hay không!" Khôn Bát còn đang phân tích khả năng chuyện phát sinh, đột nhiên bị Bùi Ngọc Nhi kéo cánh tay hỏi, lực đạo kia lớn hơn bình thường rất nhiều, có thể thấy được hiện giờ, trong lòng Bùi Ngọc Nhi có bao nhiêu lo lắng.

"Không biết" Khôn Bát thấp giọng trả lời, bản thân mình làm sao có thể biết, lâu nay nàng đều ở trong cung, chuyện xa ở Diệu Nghiêm, bản thân như thế nào sẽ biết.

Lo lắng loạn tâm, Bùi Ngọc Nhi vốn còn tưởng rằng thần thông quảng đại như Khôn Bát sẽ biết chút chuyện ở Diệu Nghiêm, không nghĩ tới nàng lại giống như mình, cái gì cũng không biết, chỉ ở nơi này lo lắng suông thôi.

Hiện nay hai người đứng ở trong phòng, nhất thời cũng không ai nói gì, Bùi Ngọc Nhi đi qua đi lại, lông mày nhíu chặt, từng đợt hoảng hốt kéo tới khiến nàng tâm phiền ý loạn. Nàng chưa từng bất an như vậy, cho tới bây giờ, đến tận bây giờ...

Khôn Bát bên kia cũng cực kỳ không yên, đi cũng không được mà ở cũng không xong, năm chữ to này của Vu Lạc Vũ thật là gấp chết người. Mà chuyện Khôn Bát lo lắng nhất ngoại trừ Vu Lạc Vũ ra, tất nhiên còn có Niệm Tuyết, nàng cũng cùng Vu Lạc Vũ đi Diệu Nghiêm, lúc giao chiến, có phải nàng cũng ở đó hay không? Nàng luôn đứng ở nơi gần Vu Lạc Vũ nhất, lúc Vu Lạc Vũ bị thương, có phải nàng cũng sẽ bị thương không?

Hai người ở Vu Quốc, tâm tâm niệm niệm vướng bận hai người ở xa, hai người kia sinh mệnh bị uy hiếp, tư vị đứng ngồi không yên, mặc cho ai cũng không muốn nếm thử.

Đúng lúc này, Bùi Ngọc Nhi đột nhiên dừng lại cước bộ, xoay người, nhìn Khôn Bát, sau đó gằn từng chữ một:

"Ta muốn đi Diệu Nghiêm quốc" Ánh mắt như thu thủy lúc nãy, nháy mắt trở nên kiên nghị, không cho người phản bác.

Khôn Bát cũng nhìn Bùi Ngọc Nhi, không nói một câu, Vu Lạc Vũ đã căn dặn Khôn Bát, ở trong cung hảo hảo bảo hộ Bùi Ngọc Nhi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, không thể rời đi nửa bước. Nhưng tình huống hiện nay đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ, thật sự ở lại trong cung sao? Đừng nói là Bùi Ngọc Nhi, liền ngay cả chính Khôn Bát, cũng không nguyện ngây ngốc ở lại trong cung, mỗi ngày chờ một phong thư làm không được gì.

[BHTT] Ngược Ngẫu  - Hồ Ly Đại Quân.Waar verhalen tot leven komen. Ontdek het nu