CHƯƠNG 12: GIÃI BÀY

2.6K 285 28
                                    

Thành Vương hữu quá, tắc thát Bá Cầm

Đường Oanh ló đầu ra khỏi chăn, đôi mắt long lanh, ánh mắt như bị phủ một tầng sương. Nàng nhìn Hoàng hậu, cố sức đè nén tâm trạng của mình, cười lên một cái, gọi: "Mẫu hậu."

Tựa hồ như không có gì bất thường, Hoàng hậu ngồi xuống bên giường, bàn tay áp bên sườn mặt Đường Oanh, đầu ngón tay lướt qua khóe mắt nàng, rất tự nhiên mà lau đi giọt nước mắt. Lúc ấy mới khẽ nở nụ cười, hỏi: "Khóc rồi? Lại gặp ác mộng sao?"

Đường Oanh gật đầu, tới ôm lấy cổ Hoàng hậu, mặt tựa lên đầu vai nàng. Hoàng hậu cũng không truy hỏi giấc mơ ấy là về điều gì, cũng không chê cười người rơi lệ kia thật mau nước mắt, chỉ lẳng lặng vỗ vỗ lưng đứa trẻ mà thôi. Hoàng hậu bất giác nhớ tới bốn năm năm trước có đứa bé lảo đảo chạy về phía mình, qua những năm này, dùng cả tấm lòng son, từng chút từng chút sưởi ấm linh hồn nàng.

Hoàng hậu vỗ lưng Đường Oanh, nhẹ giọng an ủi: "Hôm nay trời đẹp, vừa khéo lại có cảnh xuân, hoa trong đình viện cũng nở rồi, chúng ta có tới xem một chút?"

"Vâng." Đường Oanh gật đầu, đoán rằng có lẽ mẫu hậu cũng không biết vì sao mình buồn khóc đi, bây giờ đang là ban trưa, cũng chỉ cho rằng gặp phải ác mộng nên khóc mà thôi.

Hoàng hậu lại thấy đứa trẻ kia vẫn cứ ôm lấy mình, không có ý buông ra, đành bất đắc dĩ nhắc nhở: "Tiểu Thất, từ đây tới đình viện còn xa, mẫu hậu sao có thể ôm ngươi được?" Mà cũng đã qua năm tuổi rồi, làm gì có đạo lý để người khác ôm bế?

Đầu đứa trẻ vẫn đặt trên vai nàng, có sợi tóc cọ bên cổ khiến nàng ngưa ngứa, lại nghe đứa trẻ nói, giọng rõ là đang làm nũng: "Mẫu hậu không biết đâu, trong mộng có một con sói lớn, ranh mãnh vô cùng, cứ đuổi theo nhi thần mãi không buông, bây giờ hai chân nhi thần đều mềm cả rồi, không đi nổi."

Hoàng hậu đảo mắt, lời này cho dù đến quỷ cũng chẳng tin nổi. Vậy là lạnh giọng mà nói: "Chân ngươi ngắn như vậy cũng không đuổi kịp, sói lớn kia xứng đáng chết đói."

Đường Oanh nghe thế mới không ôm nữa, tay nhỏ vỗ vào nhau, "Mẫu hậu liệu sự như thần! Quả đúng là nó chết đói đấy."

Cuối cùng, mẫu hậu ôn nhu, mẫu hậu cũng tuyệt tình, ôm đứa trẻ ra tới tẩm điện đã không nói hai lời mà buông tay thả xuống. Nắm lấy tay đứa trẻ, một lớn một nhỏ đi dọc hành lang. Gió mát thổi qua mang theo hương hoa, ánh nắng dịu chiếu lên vải vóc sang quý, tỏa ra một loại ảo ảnh đẹp đẽ, lại khiến người nhìn cảm được mấy phần ý vị tương nhu dĩ mạt[1].

[1] Nương tựa vào nhau.

Mùa xuân, hoa cỏ đâm chồi, cây cối xanh non, oanh yến chao liệng. Cành liễu xanh mướt đón gió xuân, trăm hoa như đang ganh tranh nở rộ. Trong đình, nội thị đang tỉa cành chiết lộc, cung nga đang nhổ cỏ hái hoa. Tầng tầng lớp lớp nếp đá uốn quanh Thái Hồ ánh lên trong nắng, dòng suối nhỏ bắt nguồn từ nơi đình Đông ôn tồn chảy qua ống trúc, đổ vào hồ. Dòng nước suối chạm mặt hồ, tạo thành một chùm bong bóng nước.

Bên bờ, Hoàng hậu và Đường Oanh ngồi trên xích đu. Xích đu này là do ba năm trước Hoàng hậu cho Tương Tạc giám làm, hoàn toàn bằng gỗ, khi lên cao có thể nhìn được một góc Hoàng thành. Khi ấy Đường Oanh nhập cung chưa lâu, lại là nữ hài, Đường Diễm và Đường Đại là nam hài, lại lớn hơn nàng nhiều tuổi, cho nên không tiện ở chung chơi chung. Hoàng hậu cảm thấy cả ngày đứa trẻ này ở trong cung không có bạn bè, lo lắng dần dà tính tình sẽ trầm lặng, vậy là cho làm một xích đu thế này, cũng đỡ buồn chán tịch mịch mấy phần.

[BH] [EDIT HOÀN] LƯỠNG ĐÔ KÝ SỰ - LỤC NGỘWhere stories live. Discover now