CHƯƠNG 38: ẢO ẢNH

2.2K 236 15
                                    

Sai cũng đã sai, sửa cũng đã sửa,
chỉ cần ăn năn, không cần tự trách


Đại thần mà Tiên đế phó thác phò trợ Tân đế có Tiêu THận, Vương Bạc Viễn, Minh Ngạn, và Nhạc Mậu. Đế vương trẻ tuổi, cục diện vẫn như bao đời nay vẫn vậy – ba nhánh thế lực cùng nhau nắm giữ quyền lực – Hoàng đế, Thái hậu, và trọng thần. Mà xưa nay Hoàng đế và Thái hậu đồng tâm, tuy hai mà một, coi như cán cân quyền lực chỉ còn có hai đầu.

Trị quốc cũng như nấu một ngón ngon, đối nhân xử thế, dùng đạo quân thần, vừa thuộc bên lí mà cũng vừa thuộc bên tình. Như chuyện của Vương Bạc Viễn lần này, hắn bất mãn, cũng phần là vì tưởng rằng Tướng vị đã nằm trong bàn tay mình, Hoàng đế lại không báo trước, trao vật ấy cho Tô Nhiếp, dù có là an ủi bồi thường, vẫn cứ là lưu lại trong lòng hắn một vết đen.

Lúc này, Đường Oanh quỳ gối trên sàn, lưng vai thẳng tắp, như một thân tùng trúc xanh biếc giữa rừng. Đây là thái độ nhận sai nghiêm túc và chân thành, đầu còn cúi thấp, ánh mắt dán lên hoa văn trên nền sàn gỗ, hổ thẹn không thể ngẩng đầu.

Đối với nàng, công ơn dạy bảo dưỡng dục của Thái hậu cao như núi, chỉ cần nàng có một điểm khiến người này thất vọng, nàng sẽ tự trách, sẽ hổ thẹn vô cùng.

Đã rất lâu, rất lâu về trước, Đường Oanh nhớ mình từng nói nếu sau này có phạm phải sai lầm, nhất định sẽ chịu tội, sẽ nguyện ý cho Thái hậu trách phạt. Chỉ là, nay, nàng thân là Quân vương, có thế nào Thái hậu cũng sẽ không khiển trách nặng nề, hất đổ hết thể diện của nàng.

Thái độ thành khẩn thế kia, ngữ khí cũng nghiêm túc kiên định. Thái hậu vẫn đoan chính ngồi trên giường, lặng mắt mà nhìn, bỗng lại cảm thấy bộ dáng người kia thật giống như một con mèo bị mình đuổi ra khỏi cửa không cho vào, tới khi vào được, thậm chí còn bị xối một trận mưa, lông mao vốn đẹp đẽ, bây giờ ướt sũng hết cả, nhìn trái nhìn phải đều thấy thật đáng thương.

Rõ ràng chỉ là không cho tới một đêm mà thôi, chẳng lẽ quả thật như lời năm xưa nói, muốn dính lấy ta cả đời hay sao?

Mèo nuôi trong nhà, không chỉ cần cho ăn no, mà còn phải dỗ dành an ủi đấy.

Thái hậu đành đứng lên, tiến lên mấy bước, tới thật gần, vươn tay ra trước mắt người đang quỳ, âm thanh dịu dàng: "Ta cho ngươi quỳ khi nào? Đứng dậy."

Đường Oanh ngẩng đầu, ánh mắt lấy lại tiêu điểm, chiếu tới đầu ngón tay như bạch ngọc đang vươn ra trước mắt mình, đột nhiên như bị xoáy sâu vào trong ấy, có lực hấp dẫn vô hình khiến cho nàng nhìn chăm chú, rồi đột nhiên giật mình. Nàng bỗng nhiên nhớ lại cảm giác ngày ấy, sáu năm về trước, cảnh tưởng hiện lên như ảo ảnh rồi liền tan biến, không níu giữ được, giống như vươn tay bắt gió, mở tay ra chỉ còn có hư không.

"Trường Canh?" Thái hậu nghi hoặc, gọi một tiếng.

Đường Oanh định thần, lại ngẩng đầu nhìn Thái hậu, rồi rất nhanh lại cúi đầu: "A nương..."

"Biết sai lại có thể sửa sai, không còn trông chờ gì nữa. Sai cũng đã sai, sửa cũng đã sửa, chỉ cần ăn năn, không cần tự trách." Còn trẻ như vậy, cũng không thể nào lúc nào cũng chu toàn không sơ hở. Nàng buông mi nhìn người vẫn đang quỳ, dường như là không có ý muốn đứng lên, đành nói: "Còn không mau đứng dậy? Muốn ta ôm ngươi đứng dậy chăng?"

[BH] [EDIT HOÀN] LƯỠNG ĐÔ KÝ SỰ - LỤC NGỘHikayelerin yaşadığı yer. Şimdi keşfedin