CHƯƠNG 47: SINH THẦN

2.2K 221 18
                                    

Nhàn mộng viễn,
nam quốc chính thanh thu.
Thiên lý giang sơn hàn sắc viễn,
lô hoa thâm xử bạc cô chu.



Đối với chuyện Tống Tắc bị điều đi nhậm chức ở Kinh Châu, Thái hậu dường như là chẳng hề quan tâm, khiến cho Đường Oanh càng lâm vào mâu thuẫn. Thái hậu không để tâm tới tiền đồ của Tống Tắc, Tống Tắc đối với nàng mà nói có cũng được không có cũng chẳng sao, nhưng thái độ hờ hững như thế là càng khiến cho Đường Oanh không hiểu sao có chút chột dạ.

Cũng may, ngày này qua ngày khác, sinh thần của Thái hậu cũng sắp tới, những việc vụn vặt kia cũng đều bị Đường Oanh quăng ra sau đầu, còn lại thời gian rảnh rỗi vẫn di giá Vị Ương cung.

Hôm ấy, lúc nàng tới, Thái hậu và Nhan Thù đang xem một bức họa.

Hai án kỷ hợp lại một chỗ, bức họa dài rộng trải bên trên. Đây là một bức vẽ tứ cảnh Kim Lăng, bốn mùa xuân hạ thu đông hiện ra trước mắt, khung cảnh phố phường phồn hoa náo nhiệt. Không khí trong ấy có ý vị đặc trưng chỉ Kim Lăng mới có, nét bút tin xảo xuất chúng, đây hẳn là bức của một cao nhân.

Hai người đang chăm chú xem tranh, Đường Oanh nhẹ bước đi tới, từ xa đã nhìn được hai câu đề: 'Lô hoa thâm xử bạc cô chu, địch tại nguyệt minh lâu.[1]

Đều là chăm chú ngắm nhìn, nhưng cách Nhan Thù và Thái hậu xem tranh lại hoàn toàn khác biệt. Nhan Thù xem tranh với ánh mắt tán thưởng, thi thoảng gật đầu tâm đắc, thi thoảng lại nheo mắt lắc đầu, chốc lát uống một ngụm trà. Đường Oanh nhìn bóng lưng của Thái hậu, dù chẳng thấy nét mặt nàng lại rõ ràng rằng nàng đang lạc mình vào trong tranh, như thể có nhìn thế nào cũng là không đủ.

Chỉ là bóng dáng mà thôi, Đường Oanh cũng đã có thể phác họa ra trong đầu mình một đôi mắt an tĩnh như làn nước, đôi mắt đã bao năm che giấu nỗi niềm cùng mong nhớ cố hương.

Kim Lăng, đây cũng đã trở thành một loại gánh nặng trong lòng Đường Oanh.

"A nương." Đường Oanh nhẹ giọng.

Nàng nâng bước đi tới ngồi xuống bên Thái hậu, lại cười với Nhan Thù, bộ dáng ung dung thong thả: "Hôm nay a cữu cũng ở đây." Từ đầu đến cuối đều tự nhiên.

Kim Lăng Nhan thị là đại gia tộc, con cháu hậu bối như cành lá xum xuê, người đông thì mâu thuẫn càng nhiều, Đường Oanh tuy không rõ năm xưa vì cớ gì mà Nhan Thù quyết tuyệt với gia tộc, nhưng nàng cũng không có tâm tư hiếu kỳ muốn tìm hiểu. Nhưng lại nói, giả như năm đó Nhan Thù còn tại gia thì đã không đến lượt Nhan Tốn chiếm dòng trưởng bối, ỷ thế làm loạn.

Ai có chí nấy, Nhan Thù nhập kinh đã mấy tháng lại chẳng lộ ra nửa phần ý tứ muốn xuất sĩ nhập quan, xem ra đích thực là ẩn sĩ quái tài, tới lui cũng chỉ muốn du hí đó đây mà thôi. Đường Oanh cũng biết Nhan Thù và Thái hậu tình nghĩa huynh muội sâu đậm, ban cho một chức suông, đi lại ở Yên Kinh cũng thuận lợi hơn nhiều.

Nhan Thù cười với nàng: "Có người bằng hữu tặng một bức tranh, ta liền mang vào cung để Thái hậu đánh giá một chút."

[BH] [EDIT HOÀN] LƯỠNG ĐÔ KÝ SỰ - LỤC NGỘWhere stories live. Discover now