Chương 29.2: Ngọt ngào mềm mại

4.6K 208 14
                                    

Editor: Ái Khiết

Lúc Thẩm Hạ Thời từ bên ngoài tiến vào, trong phòng đã sớm đầy cảnh sát vây quanh. Trần Bạch thấy cô tới, nhíu mày nói: “Cô không cần xem thi thể đâu, chết rất thảm, tôi sợ cô chịu không nổi.”

Thẩm Hạ Thời cười nhạt: “Có gì mà chịu không nổi chứ, đâu phải tôi chưa từng thấy thi thể đâu, để tôi qua xem.”

Tay cô đột nhiên bị giữ chặt, quay đầu lại nhìn, là Mộc Tắc. Từ khi anh bước vào nhà, đám cảnh sát liền tốp ba tốp năm tụ ở một bên nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng lén liếc anh một cái, rất tò mò vì sao Mộc đại gia nổi tiếng lại đột nhiên giúp viện kiểm sát tra án.

Mộc Tắc nắm tay Thẩm Hạ Thời, “Anh đi với em.”

Cô gật đầu, vốn định tránh tay anh ra, Mộc Tắc lại nắm chặt hơn: “Muốn ở đây xem thì ngoan một chút.”

Cứ như vậy, Thẩm Hạ Thời cũng đành từ bỏ giãy tay ra.

Thi thể Chu Đồng đã bị vải bố trắng che lại, trong nhà cô bé cũng không có dấu vết ẩu đả, xem ra thủ pháp gây án của hung thủ rất nhanh chóng và quyết đoán, thậm chí còn có thể coi là có kinh nghiệm.

Khương Hân thay cô xốc vải trắng lên. Trong nháy mắt Thẩm Hạ Thời thấy thi thể kia, sắc mặt quả nhiên tái nhợt đi không ít.

Hai mắt Chu Đồng đã bị khoét mất, đầu lưỡi bị cắt đi, trên mặt đã bị lột một mảng da, ở chỗ nào cũng mơ hồ thấy mạch máu, ngực cô bé bị đâm một nhát dao, thật sự chết rất thảm.

Không ít cảnh sát đã chạy qua một bên nôn khan. Mắt Thẩm Hạ Thời đột nhiên bị một bàn tay che đi, Mộc Tắc đứng ở phía sau ôm lấy cô, giọng nhẹ nhàng: “Xem xong thì đi ra ngoài đi, sợ buổi tối em sẽ gặp ác mộng.”

@ a i k h i e t

Đi ra ngoài vài bước. Thẩm Hạ Thời nhìn thoáng qua một hình bóng quen thuộc, thử gọi một tiếng: “Bạn học nhỏ.”

Người nọ quay đầu lại, quả nhiên đó chính là nữ sinh lần trước Kim Thân Hồng mua chuộc ở phiên tòa thẩm vấn. Khi cô bé đó thấy Thẩm Hạ Thời, sắc mặt rất phức tạp, đứng tại chỗ vài giây sau đó cất bước chạy. Mộc Tắc ra hiệu cho Hứa Sầm đuổi theo, không bao lâu đã dẫn người về.

Thẩm Hạ Thời nhìn cô bé: “Sao em lại chạy?”

“Tôi thật sự rất sợ.” Cô bé không dám ngẩng đầu lên, hai tay nắm chặt quai đeo cặp sách, người co rúm lại.

“Đừng sợ.” Giọng Thẩm Hạ Thời nhẹ nhàng, khi cô giữ chặt lấy đối phương, rõ ràng cô bé đã run rẩy một chút.

Thẩm Hạ Thời hỏi: “Em tên gì?”

“Tưởng... Tưởng Đào.”

“Bạn học Tưởng, bình tĩnh nói cho tôi nghe, em đã biết những gì?”

“Tôi không biết... tôi không biết...” Cô bé bất lực ôm đầu mình, miệng liên tục lẩm bẩm, đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt với Thẩm Hạ Thời, lớn tiếng rít lên: “Tôi không biết gì cả! Các người hại tôi chưa đủ thảm sao! Bây giờ trong trường không ai đồng ý chơi với tôi, mọi người đều mắng tôi! Chu Đồng chết rồi, tôi rất vui vẻ! Tôi thật sự rất vui vẻ!”

[HOÀN EDIT] Hư Hỏng - Cẩn DưWhere stories live. Discover now