Chương 99

55 4 0
                                    

Ban đêm không ngủ được, Thịnh Mẫn đứng ở trên ban công ăn hai cái kẹo hoa quế, trong thành phố, ngay cả gió cũng không lạnh bằng ở thị trấn, cậu nhìn dòng xe đi qua đi lại dưới lầu, ngẫm nghĩ, lái xe về căn nhà mà cậu mua cho mấy người Vương Thục Anh một chuyến.

Đã rất lâu rồi không về đó, lúc đẩy cửa ra cũng cảm thấy xa lạ, cậu dừng lại ở cửa lấy vài giây rồi mới cất bước đi vào, vẫn luôn cảm thấy mình như người lạ vô tình xông vào.

Thực sự đã đi rồi, dù là phòng khách hay phòng ngủ đều rất lộn xộn bừa bộn, đi rất vội vàng, đồ lặt vặt vương vãi khắp nơi. Mấy người Vương Thục Anh chỉ đem theo quần áo và đồ dùng cần thiết cùng với đồ trang sức có giá trị.

Thịnh Mẫn không biết Lý Huyền đã làm cách nào để khiến bọn họ rời đi trong đêm, cũng không muốn biết. Chỉ là cậu nghĩ, không thể để Lý Huyền làm những chuyện này cho cậu nữa.

Phòng ngủ vốn thuộc về cậu đã biến thành phòng chứa đồ từ lâu rồi, sặc bụi khiến cho cậu ho tận mấy lần, cuối cùng lục ra được mấy tấm ảnh cũ của Thịnh Chiết từ trong cái hòm, có chút phai màu rồi.

Cầm trên tay xem một lúc lâu, cuối cùng cũng không mang đi, lúc đến bật đèn như thế nào thì giờ tắt đi thế đó, đóng cửa, rời đi.

Đi được vài vòng, bất giác lại quay về căn nhà cũ. Mương nước vẫn ở đó, những túi rác và lá rau thối rữa nổi lềnh bềnh, tìm một nơi đỗ xe cũng khó, vứt xe ở đầu ngõ, đi bộ vào trong, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra số nhà.

Đây là số gia sản ít ỏi mà năm đó Thịnh Chiết kiếm được, lúc ông ấy bệnh nặng nhất cũng không bán đi, nhưng lại bị Vương Thục Anh thua mất trên bàn đánh bạc. Chuyển tay được vài lần rồi, cũng không biết ai sống đang ở đây.

Trên ban công có mấy chậu hoa bám đầy bụi bặm, có một cậu bé, mặc quần áo phong phanh, trên tay cầm quyển vở, quỳ ở một góc làm bài tập.

Tại sao lại không vào trong? Em trai quậy khóc hay là bị mẹ đánh mắng à?

Chớp mắt một cái đã không thấy cậu bé đâu nữa rồi.

Thịnh Mẫn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn ánh trăng ở trên trời, nhớ lại lần đầu tiên đi đóng phim lúc nhỏ, hôm đóng máy, những người khác đều quên đi cậu, cậu đến phim trường còn tưởng rằng cảnh phim chưa bắt đầu, chưa kịp làm gì đã tan cuộc.

Lúc đó tuổi còn nhỏ, không hiểu được rất nhiều chuyện nhân sinh, thì ra đều như thế này cả, bắt đầu không báo trước, kết thúc bất ngờ không kịp trở tay, nhiều ngày tháng như thế, cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.

Chuông điện thoại kêu lên, là Lý Huyền.

"Em ở đâu thế?" Giọng nói của anh lo lắng xen lẫn sốt ruột, kéo Thịnh Mẫn ra khỏi hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ: "Sao trong nhà không có ai thế."

"Anh đi tìm em à?" Không đợi Lý Huyền trả lời, Thịnh Mẫn khẽ cười nói: "Em ra ngoài đi dạo, không ở nhà. Anh đến chỗ em lần nữa được không, em biết có một hàng cháo rất ngon, anh đi với em đi."

Ngày thứ ba sau khi về thành phố, Thịnh Mẫn xuất phát trở về đoàn phim. Trước đó, Lý Huyền đã cùng cậu đến bệnh viện một lần, cảm xúc của cậu lúc tốt lúc xấu, nhưng trong hoàn cảnh không có sự kích động từ thế giới bên ngoài, xét về tổng thể, thực ra cũng không tính là quá tồi tệ.

[Hoàn][ĐM] Để Tôi Được Gặp EmWhere stories live. Discover now