Quyển 1 - Chương 3

2.1K 93 3
                                    

Lý quản phụ nhìn lửa than lập lòe mà cứng cả lưỡi, giờ bà ta bắt đầu cảm thấy Tứ nương tử thô tục ngang ngược đã trở lại, dáng vẻ khi con nhãi nổi sùng đánh chửi nô tỳ chính là thế này. Có điều ngày trước nó chưa bao giờ dám làm thế với mình, nay bệnh nặng một trận lại trở nên to gan hơn rồi?

Du Thái Linh nhìn bà ta, cười lạnh đặt lò sưởi cầm tay xuống, xoay cây trâm trong tay, lạnh lùng nói: “Bà còn dám nói thêm một câu vô lễ với ta thì ta sẽ lập tức nhảy xuống xe, có chết cũng không theo bà về.” Cô mà không có bản lĩnh, vậy một con nhóc không cha không mẹ chỉ sống với bà nội già ở góa, dẫu có bác cả thì cũng đủ khiến người ở thị trấn bắt nạt tới chết.

“Ngươi, ngươi…!” Lý quản phụ đờ người, thực ra chuyện phận nô tỳ bị chủ nhân mắng âu cũng bình thường, song xưa nay Tứ nương tử chỉ toàn nịnh nọt lấy lòng bà ta thôi.

Đang định mắng trả thì sực nhớ đến tình hình hiện giờ, Lý quản phụ đành ngậm bồ hòn.

Thực ra lúc nãy khi nghe nói ’bị ốm nặng suýt mất mạng’,  bà ta đã chột dạ rồi, chuyện này vốn do bà ta xử lý không khéo, chính phu nhân cũng không bảo bà ta lấy cái mạng nhỏ của Tứ nương tử. Ý định của phu nhân là từ từ rèn giũa nha đầu này trong vài tháng, đầu tiên cho nếm chút mùi vị khổ sở, sau đó lại nhẹ nhàng an ủi trong mấy tháng tiếp theo, dễ bề khiến Tứ nương tử hoàn toàn nghe lời mình trước khi cha mẹ ruột quay về. Nào ngờ nay đối phương lại trở quẻ, trong thư còn nói phải mấy tháng nữa mới về, nhưng hôm qua bỗng chuyển lời nhắn nói vài ngày nữa sẽ về, khiến bọn họ trở tay không kịp. Giờ phải làm thế nào mới ổn đây? Đến Lý quản phụ cũng bối rối.

Nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của Du Thái Linh, Lý quản phụ đành nuốt cơn giận xuống, nghĩ bụng, chờ tới lúc về để xem phu nhân trị ngươi thế nào.

Du Thái Linh phớt lờ bà ta, ôm gối tựa vào thành xe giả vờ ngủ, trong đầu nhớ lại một câu chuyện từng được nghe khi còn ở trong làng: ngày xưa một người nào đó của tiền triều bị bọn cường hào ác bá làm hại, kẻ thù biết phú ông không có con trai cũng chẳng có cháu trai, con gái đã lấy chồng sinh con thì không khỏi khấp khởi vui mừng. Nào ngờ người con gái đã xuất giá cầm đao trả thù, cuối cùng chém chết kẻ thù ngay trong kinh đô, sau đó đến trước mặt bề trên nhận tội đền tội. Kết quả là Thứ sử* với Thái thú** vùng ấy đồng loạt dâng tấu lên triều đình khen ngợi hành động vì nghĩa của cô gái đó, cô gái chẳng những được đại xá phóng thích mà còn được khắc đá lập bia rao danh thiên hạ.

(*Thứ sử là một chức quan trong thời kỳ cổ đại, đứng đầu đơn vị giám sát, sau là đơn vị hành chính ‘châu’, dưới ‘châu’ là ‘quận’.)

(**Thái thú đứng đầu đơn vị hành chính ‘quận’, là người đại diện của triều đình trung ương tiếp xúc với dân địa phương.)

Câu chuyện này không giống với cổ đại trong ấn tượng của Du Thái Linh cho lắm.

Trong ấn tượng của cô, điều lệ thời phong kiến trói buộc phụ nữ theo kiểu muốn một đòi mười, phải giữ đức hạnh công dung như mạng, quy định chi tiết tới độ một bước đi được rộng ba nhiêu cen-ti-mét, khi nói chuyện được ngẩng đầu cao mấy tấc, có những quy định rõ ràng và nghiêm ngặt hệt như hệ thống đo lường chuẩn quốc tế, nữ giới bị kiểm soát chặt chẽ đến mức không biết tức giận, tựa như người gỗ.

Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay - Quan Tâm Tắc Loạn [Hoàn]Where stories live. Discover now