Quyển 5 - Chương 149

1.1K 40 6
                                    

Cơn gió bấc cuối cùng trong ngày đông lướt qua tường thành cao vút, tuyết đọng giữa ruộng đồng đã tan, nông dân cúi người nắm hạt nâu sẫm và nhìn chúng trên tay, tưởng tượng những hạt giống khỏe mạnh căng mọng sẽ bén rễ rồi nảy mầm trên mảnh đất ẩm ướt, báo trước một mùa thu hoạch đầy hoa trái, muôn họ cùng hân hoan.

Một đội ngũ trang nghiêm như hành quân chậm rãi tiến về cửa tây đô thành, dẫn đầu đội ngũ là một chàng thanh niên tuấn tú nước da rám màu, hắn thích chí hít sâu một hơi – đây là mùa mà Lương Khưu Phi thích nhất, không cần khoác áo lông thú vướng víu vào mùa đông rét buốt, cũng không quá ấm áp khiến người ta uể oải trong những ngày xuân phân.

Ghìm ngựa dừng lại trước cổng thành quen thuộc, Lương Khưu Phi chợt nhớ đến tường thành gồ ghề ở biên giới Tây Bắc luôn được phủ tuyết, tuyết rơi dày bên ngoài có thể nhấn chìm dân cư và gia súc chỉ trong một đêm, chỉ cần gió ập vào khoang miệng khoang mũi là lập tức cuốn đi mọi nhiệt độ, dù có lò lửa lớn cỡ nào trong thành trì xây từ nham thạch thì cái lạnh vẫn sẽ len lỏi qua khe nứt. Hào tộc Tây Bắc có những dinh thự thoải mái và ấm áp cho bọn họ dùng đấy, nhưng thiếu chúa công không muốn vào ở, cũng không muốn xây dinh thự riêng, chỉ muốn sống cùng các tướng quân binh sĩ; nhưng các tướng quân còn thay đổi phòng thủ ba năm một lần, mà thiếu chúa công lại chịu khổ năm năm trong địa ngục hàn băng ấy.

Cuối cùng giờ đây bọn họ cũng đã về.

Lương Khưu Phi bùi ngùi, một vũ tỳ cưỡi ngựa chạy đến, tươi cười nói: “A Phi huynh đệ, nữ công tử chúng tôi muốn mời huynh sang.”

“Được rồi... Ta đến đây.” Lương Khưu Phi nhìn huynh trưởng Lương Khưu Khởi ở phía trước, sau đó giục ngựa đi đến đoàn xe ở giữa, dừng trước cỗ xe nguy nga cùng với vũ tỳ nọ.

Rèm xe chầm chậm được vén lên, một thiếu phụ xinh đẹp đoan trang lộ mặt, Lương Khưu Phi mỉm cười ôm quyền: “Lạc nương tử có gì căn dặn.”

Lạc Tế Thông xì một tiếng, cười nói: “Căn dặn cái gì, ta coi ngươi như tiểu huynh đệ nhà mình, ngươi lại cứ khách sáo với ta! Không lẽ thấy đến đô thành nên muốn xa lạ với ta sao!”

Lương Khưu Phi vội kêu oan: “Đâu có đâu có! Những năm qua nhờ có Lạc nương tử quan tâm huynh đệ chúng tôi, trong lòng A Phi rất cảm kích, tuyệt đối không quên!”

Sắc mặt Lạc Tế Thông ảm đạm đi: “Chỉ tiếc huynh trưởng của ngươi lại không nghĩ vậy.”

“Lạc nương tử đừng để ý đến huynh trưởng ta, lúc nào huynh ấy cũng trưng cái mặt sầm sì vậy đấy, với ai cũng như nhau.” Lương Khưu Phi đảo mắt, đoạn cười to, “Nhưng như đã nói, nếu không phải huynh trưởng ta lạnh lùng vô tình thì từ khi thiếu chúa công mười bốn tuổi lập phủ, e rằng các tiểu nữ nương đã  kéo đến dẫm nát cửa nhà mất thôi!”

Hắn nói câu này vốn để trấn an Lạc Tế Thông, nhưng người nói vô tình người nghe hữu ý, nụ cười của Lạc Tế Thông tắt ngụm, khẽ thở dài: “Có khi trong mắt lệnh huynh, ta cũng không khác gì những tiểu nữ nương đó.”

Lương Khưu Phi á khẩu, ngập ngừng nói: “Sao có thể như vậy! Lạc nương tử nghĩ nhiều rồi... Nghĩ nhiều rồi...” Hắn không dám nhìn vào mắt Lạc Tế Thông, bởi vì hắn lại nhớ đến một cô gái khác.

Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay - Quan Tâm Tắc Loạn [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ