Quyển 1 - Chương 5

2K 83 5
                                    

Sự sợ hãi của con người sinh ra là bởi vì dốt nát vô tri, Du Thái Linh lo trước lo sau, ủ rũ chán nản là bởi ngay ngáy cho tương lai mù mịt, nhưng sau mấy ngày nghe lén, về cơ bản cô đã yên tâm. Cha mẹ giỏi giang, gia đình giàu có, bản thân có mấy anh em, trong đó bao gồm cặp song sinh lân phượng có mình, bấm tay tính toán, dù có thế nào thì cô cũng không tới mức phải chịu thiệt thòi.

Nhờ có quyết định mà cô ngủ trưa say giấc hơn. Hình như chén thuốc mà cặp cha mẹ mới đem tới rất có hiệu quả, ngủ một giấc tới tận lúc trời hửng sáng, cảm thấy cơ thể khoan khoái, tay chân cũng nhẹ nhàng hơn.

Hí hửng quay đầu lại, thấy A Trữ đang quỳ bên giường dọn khay nến, Du Thái Linh vừa mừng vừa sợ hỏi tình hình, bấy giờ mới hay thì ra nhờ Tiêu phu nhân gợi ý, A Trữ đã trở thành phó mẫu* của mình. Hình như hai tỳ nữ quỳ sau lưng A Trữ cũng được Tiêu phu nhân sai tới hầu hạ mình.

(*Phó mẫu, gọi nôm na Nữ gia sư, là một dạng nghề nghiệp hay chức danh dành cho các phụ nữ thường là trung niên, có học thức chuyên đảm nhiệm dạy dỗ con cháu nhà quý tộc hay thậm chí hoàng tộc.)

Du Thái Linh đang định vỗ tay khen rồi hỏi đến A Mai A Lượng, bỗng cảm thấy có gì sai sai, bèn hỏi: “Cha mẹ ta đã về rồi sao, liệu có thể không đi nữa không. Vậy bảo mẫu và nô tỳ ngày trước của ta đâu?” Cám ơn hội trưởng vô dụng đã tặng cô kỹ thuật diễn xuất của Stanislavski, để cô không quên trình độ diễn viên của bản thân —— một đứa trẻ ngoan sao có thể không nhớ cha mẹ mà lại đi hỏi bạn bè trước được.

A Trữ cung kính đáp: “Nữ công tử đã lớn, cũng cần biết chuyện rồi. Sau khi gia chủ về, chuyện của người đều có bọn họ làm chủ, không cần tới cái đám do thúc phu nhân sai đến lúc trước nữa.”

Câu nói này có chứa ẩn ý. Du Thái Linh vừa che giấu suy nghĩ trong bụng, vừa giả vờ không vui, dẫu môi nói: “Nếu mẫu thân đã biết thẩm thẩm không tốt với ta, vì sao không cho người đến hầu hạ ta từ sớm? Bắt ta phải chịu khổ.” Giả vờ làm một cô bé không hiểu chuyện đúng là dễ dàng.

A Trữ cười đáp: “Mấy năm trước bên ngoài có loạn, thư từ không gửi được, hơn nữa những việc vặt vãnh trong nhà, dù chủ mẫu có biết cũng không thể quản xuyến kịp thời, nhà này do thúc phu nhân làm chủ, chủ mẫu chỉ phái người đến thì cũng làm được gì.” Thực ra nguyên văn của Tiêu phu nhân là: Hiếm gặp được kẻ hầu trung thành, nay chính là lúc dùng người, đừng sa vào thủ đoạn của đám phụ nữ trong nhà.

Du Thái Linh đã mồm mép xắt xéo từ nhỏ, tính sỉ vả Tiêu phu nhân ‘tài đức vạn năng’ mấy câu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của A Trữ lại không đành lòng.

Từ khi đến nơi này, không ai thân với cô bằng người phụ nữ trung hậu kiệm lời trước mặt. A Trữ lúc ấy làm việc rất cẩn trọng, không dám tìm thêm nô tỳ đến giúp, tự đảm đương quán xuyến mọi việc. Những lúc Du Thái Linh không ăn nổi là A Trữ lại bón từng thìa canh; để hạ sốt cho mình mà vào mùa đông lạnh giá tuyết rơi dày, A Trữ cũng đun nước nhiều lần, lau người thay quần áo cho cô, nhưng nước giếng đông tới nỗi chỉ có thể xúc tuyết lên để làm tan, kết quả mấy ngón tay được bảo dưỡng của A Trữ cũng dần nứt nẻ; vì mình chê món canh nhiều dầu mỡ, bà đã đích thân lên núi đào tuyết để hái nấm và rau dại cho vào canh. Chắc chắn những ngày qua A Trữ chưa được nghỉ ngơi, thôi để bà ấy bớt chuyện vậy.

Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay - Quan Tâm Tắc Loạn [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ