Quyển 5 - Chương 159

1.3K 37 6
                                    

Nghị sự kết thúc, Hoàng đế không vui tuyên bố bãi triều, đồng thời cho gọi bốn năm trọng thần tâm phúc đến Bắc cung thảo luận, ông định gọi Hoắc Bất Nghi đi cùng, song lại thấy Thái tử đen như đít nồi bèn nháy mắt với con nuôi. Thực tình Hoắc Bất Nghi không muốn đi lắm, chàng muốn nhanh chóng về phủ giải quyết Lạc Tế Thông, nhưng xui xẻo bị cha nuôi giữ lại nên đành theo Thái tử về Đông cung.

“Quả là làm bậy, to gan hơn trời!” Thái tử giật mũ miện ném xuống bàn, những viên minh châu sáng lấp lánh nhanh chóng rơi xuống đất.

Trong hậu điện Đông cung, hai bên trái phải trong phòng nghị sự mỗi bên ngồi ba bốn người, đó là những triều thần mặc triều phục hai màu đỏ đen, hoặc là mưu sĩ áo chùng rộng rãi. Giờ thấy Thái tử nổi giận, bọn họ nhao nhao phụ họa.

“Điện hạ nói chí phải!” Một người chắp tay, cao giọng nói, “Triều đình ban lệnh độ điền là để kiểm tra ruộng đất và dân số các châu quận huyện, tiện bề thu thuế quản lý. Người trong thiên hạ, thiên hạ quy xã tắc; người ở xã tắc, xã tắc quy triều đình, kiểm tra điền thổ dân khẩu vốn là lẽ đương nhiên, vậy mà có kẻ dám nghi ngờ!”

Một người khác cao giọng hùa theo: “Đúng vậy! Chiến tranh liên miên mấy chục năm, mãi hôm nay mới đến ngày thống nhất thiên hạ. Điền thổ dân khẩu tiền triều ghi lại đã khác xa hiện tại, nếu không kiểm tra lại thì trị quốc thế nào!”

Một thanh niên nhìn sắc nét chế nhạo: “Chư vị vẫn chưa nói đến điểm quan trọng! Ruộng nương nhân số vốn vô chủ, sở dĩ lệnh độ điền bị nhiều người phản đối là vì có kẻ sợ triều đình hạn chế bọn họ khoắng thổ địa gia súc nô bộc! Đến lúc ruộng đất nhân khẩu trong thiên hạ thuộc về phú hộ hào cường thì triều đình đi đâu thu thuế, tìm ai lao dịch?! Tới khi ấy, thiên hạ còn là thiên hạ của triều đình nữa không!”

“Thiếu Thừa cẩn trọng!” Nhị phò mã ngồi bên phải ngay dưới Thái tử cất tiếng, “Đừng nói quá lên như vậy, nếu lời này bị truyền đi thì ngươi không xong đâu.”

Thái tử định lên tiếng khen ngợi thì đã bị Nhị tỷ phu nhà mình ngăn cản, thế là nói: “Tử Thịnh, ngươi nói xem thế nào?”

Hoắc Bất Nghi ngồi bên trái ngay dưới Thái tử, mỉm cười bảo: “Chư vị nói rất đúng.”

“Ta thực sự không tán thành cách nói của phò mã Đô úy, bây giờ thiên hạ vừa bình định, vốn không có chuyện ruộng đất dân khẩu bị chiếm, chứng tỏ đám cường hào đại tộc nọ...” Thiếu Thừa nói to.

“Mời chư vị nghe ta nói.” Một văn sĩ trung niên ngắt lời, “Nếu lời của hai vị vừa rồi phát biểu trong buổi chầu hôm nay, ắt hẳn sẽ bị chỉ trích. Hoặc sẽ nói gia tộc phò mã mấy đời là công khanh, rất khó kiểm kê nhân khẩu ruộng đất, nên mới không quan tâm; hoặc sẽ nói Thiếu Thừa gia cảnh bần hàn, đang chờ những gia đình sung túc nhả ra ruộng đất hòng chiếm làm riêng.”

Thiếu Thừa nổi giận: “Hàm hồ!”

Nhị phò mã: “Tử Thịnh có ý gì không.”

Hoắc Bất Nghi nhìn sắc trời: “Đều có lý cả.”

“Hừ!” Thái tử siết tay đặt lên đầu gối, “Phụ hoàng quá nhân từ. Những ‘thế gia binh trưởng’ kia có người có đất có binh khí, nên mới ngông nghênh không tuân thủ lệnh độ điền ngay trước mặt mệnh quan triều đình! Quan lại địa phương cũng sợ bọn họ, còn nhận hối lộ để mặc chúng lừa gạt giấu giếm khai báo, đẩy toàn bộ phần thiếu lên đầu bình dân, để dân chúng gánh sưu cao thuế nặng và lao dịch. Hừ hừ, cô thấy chính quan phủ ép dân tạo phản!”

Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay - Quan Tâm Tắc Loạn [Hoàn]Where stories live. Discover now