Chương 124: Rời chức

2.1K 143 34
                                    

Tiêu Ái Nguyệt lần đầu tiên gặp người bị choáng vì xà phòng nện, không những vậy người kia còn chính là nàng, nếu đổi là người khác, nàng tuyệt đối sẽ coi nó là trò cười, không cười đến tết tuyệt không bỏ qua, nhưng bây giờ người đắp khăn nóng nằm ở trên giường thoa mặt là nàng, nàng không thể cười, còn muốn khóc cho người nào đó nhìn.

"Người nào đó" căn bản không có bất kỳ lòng áy náy nào, khi nàng nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt ngã xuống trong nháy mắt, chuyện đầu tiên làm là mặc quần áo, Tiêu Ái Nguyệt trái tim thật đau, cảm giác bản thân mình trong nhà này hoàn toàn không có nhân quyền.

"Tình Tình, ta cũng muốn ăn táo." Tiêu Ái Nguyệt yếu ớt mở miệng, nhắc nhở người phụ nữ lớn tuổi nào đó đang trầm mê ở thế giới internet rằng nàng còn sống: "Ta cũng muốn ăn a."

"Tự mình gọt." Từ Phóng Tình thích ăn táo chấm muối, nàng tay trái cầm di động, tay phải cầm cái nĩa, hoàn toàn bất vi sở động đáp trả Tiêu Ái Nguyệt: "Trong tủ lạnh còn có."

"Ngươi vừa mới cầm xà phòng lớn như vậy ném ta, ta một chút khí lực cũng không có, ngươi giúp ta gọt một cái nha." Tiêu Ái Nguyệt thấy rõ nữ nhân này mặc dù cứng mềm đều không ăn, nhưng nàng buổi chiều chấp nhận khổ nhục kế đã mang cho nàng chỗ tốt, lần nữa giả bộ đáng thương nói: "Ngươi nhìn mặt ta, đều sưng giống như đầu heo."

"Ai bảo ngươi chạy loạn?" Từ Phóng Tình khinh bỉ nhìn nàng một cái, nhìn thấy mặt của nàng đích đích xác xác sưng to chẳng khác gì bánh bao lên men, đưa mắt qua một bên, thanh âm mềm xuống không ít: "Ngươi nên thấy may mắn vì trong tay của ta không có cầm dao."

Tiêu Ái Nguyệt ngượng ngùng nở nụ cười, nghĩ đến Từ Phóng Tình loại này tính cách rút đao tất thấy máu, cũng cảm thấy chỉ tưởng tượng chút đã sợ: "Ta nào biết được ngươi tắm rửa không đóng cửa."

Từ Phóng Tình một cái liếc mắt giết tới, ghim lên trong đĩa một miếng táo nhỏ, trực tiếp nhét vào miệng Tiêu Ái Nguyệt: "Cho ngươi, ngậm miệng."

Quả táo kỳ thật ăn cũng không ngon, ăn ngon chính là ngón tay Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt ở tay của nàng đưa qua đến thời điểm, nhanh chóng lè lưỡi, liếm lấy một chút đầu ngón tay của nàng, xong rồi vẫn chưa thỏa mãn cảm khái nói: "Thật mềm."

Từ Phóng Tình cảm thấy nàng xuân tâm không chết, một bàn tay đánh ra, rơi xuống một bên mặt không có sưng: "Tiêu Ái Nguyệt, càng lớn ngươi càng giống đồ dê con mất dịch, ngươi còn muốn làm cái gì?"

"Làm ngươi a." Tiêu Ái Nguyệt không có bị đánh đau, hai mắt sáng lóng lánh nhìn xem nàng, mong đợi hỏi: "Tình Tình, chúng ta lúc nào làm tình a?"

Từ Phóng Tình nghiêm túc đáp trả câu hỏi của nàng: "Chờ ngày nào đó ta có tình thú."

"Nhưng ngươi làm gì có tình thú a." Tiêu Ái Nguyệt như đưa đám: "Ngươi vì cái gì không có tình thú chứ?"

"Tiêu Ái Nguyệt, ngươi soi gương chưa?" Từ Phóng Tình đột nhiên để điện thoại di động xuống, quay sang hỏi một cái vấn đề không hiểu thấu: "Lúc ngươi tắm rửa có soi gương không?"

"Có soi a."

Từ Phóng Tình gật gật đầu, mở ra chức năng chụp ảnh trong điện thoại di động, đem nó chỉnh thành hình thức tự chụp, giơ lên trước mặt Tiêu Ái Nguyệt: "Tiêu Ái Nguyệt, chỉ có người đầy đầu đều là giao phối mới có thể đối với mặt ngươi bây giờ có hứng thú tình dục a? Xui sao ta hiện giờ vẫn còn là nhân loại, có lẽ ngày nào đó nếu ta biến thành khỉ đột, mới đi thích người có mặt còn bự hơn mẹ của khỉ đột."

[BHTT - Phần 1] Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi - Nam Môn Đông QuaWhere stories live. Discover now