Chương 132: Quen thuộc nhất

3.3K 141 12
                                    

Trời còn chưa sáng, bên ngoài âm trầm một mảnh, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng sấm rền, Tiêu mụ mụ nghe được dưới lầu vang lên âm thanh bơm nước quen thuộc, mở to mắt, mặc lên cái áo khoác đi ra ngoài.

Nàng đứng ở ban công nhìn xuống, cách lớp sương mù mông lung, loáng thoáng có thể trông thấy có người ngồi xổm đang bận rộn giặt quần áo ở nơi đó, Tiêu mụ mụ dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được đó là ai, nàng đi xuống lầu, đi đến bên cạnh người kia tập trung nhìn vào, mới nhìn thấy trong tay Tiêu Ái Nguyệt chính là cái chăn màu vàng: "Mới sáng sớm không ngủ được hay sao, ngươi giặt cái này làm gì?"

Tiêu Ái Nguyệt bị thanh âm của nàng giật mình kêu lên, quay đầu lại, tay cầm bàn chải ngừng bên trên cái chăn, run rẩy nói: "Thời tiết tốt như vậy, giặt sạch xong sau đó ngươi thu lại để trong tủ quần áo."

"Ầm ầm" tiếng sấm ầm ầm vang lên trên đỉnh đầu các nàng, chẳng mấy chốc trời sẽ mưa, Tiêu mụ mụ vô lực phỉ nhổ, nàng nhìn thấy mặt Tiêu Ái Nguyệt đỏ lên vì bị lạnh, trong nội tâm cũng có chút không nỡ, nhanh chóng ngồi xổm người xuống, đẩy ra nàng nói: "Để ta, ngươi đứa nhỏ này, trong nhà có máy giặt, ngươi giặt tay làm gì? Tránh ra, để cho ta làm, ngươi vào bên trong nhà nghỉ ngơi."

"Không cần." Ngày bình thường quen lười thành tính Tiêu Ái Nguyệt phi thường cố chấp bắt lấy cái chăn không chịu buông tay: "Tự ta giặt, ngươi đi làm cơm đi, ta sáng nay đi Tường Lâm tẩu nơi đó mua bữa sáng rồi, ngươi tùy tiện làm thêm chút cháo là được."

"Tại sao phải mua bữa sáng? Tự ta có thể nấu." Tiêu mụ mụ thấy nàng quật cường như vậy đành phải thôi, đứng lên nói: "Đồ nhà nàng cũng ăn không ngon."

"Tình Tình chưa ăn qua nha, xem như chúng ta nơi này đặc sản." Tiêu Ái Nguyệt vùi đầu tiếp tục giặt chăn mền: "Ngươi chút nữa nhỏ giọng một chút, nàng còn đang ngủ."

Tiêu mụ mụ liếc xéo mặt của nàng: "Ngươi quản tốt chính ngươi là được."

Bữa sáng đặt ở trong nồi chắc đã hơn nửa tiếng, Tiêu mụ mụ sờ soạng mặt túi một chút, phát hiện phía trên đã không còn chút hơi nóng nào, cũng không rõ ràng Tiêu Ái Nguyệt là mấy giờ rời giường đi mua bữa sáng, đứa bé kia đối với sự vật mình vừa ý luôn luôn đặc biệt để tâm, cũng thật sự rất thích người kia đi, Tiêu mụ mụ nghĩ tới đây, bỗng nhiên cảm thấy hận Tiêu Ái Nguyệt di truyền ba ba của nàng tử tâm nhãn.

Đêm qua Từ Phóng Tình cũng không có ngủ rất khuya, nàng chưa tới bảy giờ đã rời giường, nhưng khi phát phát hiện mình là người rời giường trễ nhất trong nhà, đối mặt Tiêu mụ mụ thời điểm, sắc mặt có điểm gì là lạ: "A di chào buổi sáng."

"Ăn điểm tâm." Tiêu Ái Nguyệt ngồi ở trên ghế uống nước nóng ấm người, trên mặt nàng tràn đầy nụ cười xán lạn, hướng Từ Phóng Tình chào hỏi nói: "Tình Tình, ăn điểm tâm, ta vừa mua bàn chải đánh răng cho ngươi, để ở phía ngoài, còn có đồ trang điểm ta cũng làm xong."

Từ Phóng Tình bất động thanh sắc nhìn nàng một cái, tiếp lấy đi ra ngoài chuẩn bị đánh răng, Tiêu Ái Nguyệt bưng cái chén đi theo phía sau mông nàng lải nhải: "Ngươi ngủ có ngon không?"

[BHTT - Phần 1] Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi - Nam Môn Đông QuaWhere stories live. Discover now