Chương 140: Ngươi cũng cảm thấy

1.8K 144 17
                                    

"Ta không đi." Tiêu Ái Nguyệt đối với việc này dị thường cố chấp: "Ngươi coi như hiện tại để ta chết, ta cũng không đi xin lỗi."

"A." Trần Vãn Thăng cười lạnh ngồi lại ghế, nàng bưng lên chén sứ khắc mẫu đơn, phát giác bên trong không còn trà, đành đem nó đặt xuống trở lại, động tácliên tiếp biểu lộ ra khá buồn cười: "Ngươi là nhắm trúng ta sẽ không tổn thương ngươi sao? Tiểu Tiêu, ngươi thành thạo đùa giỡn khôn vặt như vậy, sao đụng phải chuyện lớn, ngươi liền hoàn toàn hoang mang lo sợ rồi? Khang Thụy Lệ không phải người bây giờ ngươi có thể đắc tội, ngươi phải hiểu rõ cái gì là trọng yếu nhất."

"Ta không cảm thấy ta sai." Tiêu Ái Nguyệt điển hình ăn mềm không ăn cứng, Trần Vãn Thăng thái độ hơi vừa mềm xuống, nàng đã có chiều hướng thả lỏng ra: "Tóm lại ta sẽ không xin lỗi, Thăng tỷ, ta biết ngươi thất vọng về ta, bất quá chuyện này, ta sẽ không nhận sai, ta cảm thấy chính ta không sai, coi như về sau ngươi không để ý đến, ta cũng sẽ không cúi đầu."

"Ngươi nói ngươi tiểu cô nương này, làm sao tính tình bướng bỉnh như thế?" Hôm nay cái này vừa đối thoại, để Trần Vãn Thăng mười phần gặp khó, nàng giơ tay ra, biểu thị thái độ kiên quyết nói: "Ta sống bốn mươi mấy năm, hạng người gì chưa thấy qua? Tiểu Tiêu, việc này ta không truy cứu, ngươi cho rằng ngươi không sai, tốt! Vậy ngươi liền kiên trì, kiên trì đến lúc ngươi cho rằng ngươi không kiên trì nổi nữa, ta muốn ngươi lột hết toàn bộ gai trên người đến trước mặt ta hướng ta chịu nhận lỗi, từ giờ trở đi, ta không muốn gặp ngươi, ra ngoài."

"Vâng." Tiêu Ái Nguyệt biểu lộ vô tội: "Thăng tỷ, ta minh bạch ý tứ của ngươi, cám ơn ngươi chiếu cố, hơn nữa ta không cho rằng có gai thì không tốt, đây là thái độ của ta."

Trần Vãn Thăng yên tĩnh nhìn chăm chú nàng: "Ta rửa mắt mong chờ."

Tiêu Ái Nguyệt trong lòng khẽ thở dài một cái, mặt ngoài điềm nhiên như không có việc gì, cười nói: "Ta cũng rửa mắt mong chờ."

Không đụng phải núi đá sẽ không quay đầu lại, việc này xem như đàm phán không thành đi? Tiêu Ái Nguyệt ra khỏi gia trang Trần gia, cảm nhận được ánh nắng bên ngoài tắm rửa, tâm tình u ám trong chốc lát khá hơn, miễn là còn sống, liền sẽ có chuyện tốt phát sinh, quan tâm nàng làm gì, Tiêu Ái Nguyệt vung xuống tay, vẫy một chiếc xe taxi đi thẳng đến công ty.

Nàng trong thang máy nghe được có đồng nghiệp đang bát quái tối nay phòng mua hàng có tiệc liên hoan, nàng suy nghĩ, suy đoán chẳng lẽ Từ Phóng Tình đêm nay làm tiệc chia tay? Nàng vừa định cho Từ Phóng Tình gọi điện thoại xác nhận, kết quả vừa mới lấy điện thoại ra liền thấy được một cái tin nhắn, là Từ Phóng Tình nửa giờ trước gửi tin nhắn tới, nói cho nàng, nàng đã trở về.

? ? ?

Đây cũng quá sớm đi, Tiêu Ái Nguyệt trả lời tin nhắn cho nàng, hỏi nàng có  đúng hạn ăn cơm trưa hay không, tin nhắn này của nàng như đá chìm đáy biển, chờ đến lúc xế chiều đi làm đều không có nhận được Từ Phóng Tình hồi phục.

Quý Văn Việt thư sa thải ngược lại đã tới, Tiêu Ái Nguyệt thư từ chức chưa kịp đưa qua trước, cầm tới thư sa thảiQuý Văn Việt đưa qua cho nàng, bối rối một chút: "Quý tổng, cái này. . ."

[BHTT - Phần 1] Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi - Nam Môn Đông QuaWhere stories live. Discover now