Chương 131: Xe ba bánh (H)

3.8K 165 14
                                    

Tiêu đệ đệ đi về lấy tiền, không ngờ tới sẽ thấy một màn cay mắt như thế, giải thích nói: "Ta cùng mụ mụ đi vào thôn nhập hàng, ban đêm muốn tới đường dành riêng cho người đi bộ bán hoa quả, tỷ, ngươi muốn đi cùng không?"

Tiêu Ái Nguyệt đầu tắt mặt tối trên mặt đất đứng lên, mặt đen lên nói: "Không đi, muốn bao nhiêu tiền? Ta cho ngươi."

"Không cần tiền của ngươi, mụ mụ chuẩn bị xong, đặt ở dưới đầu giường của nàng." Tiêu đệ đệ vừa nói vừa bước vào phòng ngủ Tiêu mụ mụ lấy tiền, hắn lúc đi ra nhìn thấy Từ Phóng Tình còn đứng tại chỗ, bộ dáng như có điều suy nghĩ, vội nói: "Từ tỷ tỷ, chúng ta thứ bảy mới học bù, ta tới nay muốn về trường học để lên lớp tự học, buổi chiều giúp mụ mụ ướp lạnh hoa quả, sau khi xong sẽ về trường."

Từ Phóng Tình quay đầu nhìn một chút Tiêu Ái Nguyệt, Tiêu Ái Nguyệt đang cầm dao gọt dứa, Từ Phóng Tình nhíu nhíu mày, không chút nghĩ ngợi hỏi nàng: "Tiêu Ái Nguyệt, ngươi không đi hỗ trợ sao?"

Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ: "Muốn ta hỗ trợ sao? Lý thúc sẽ đuổi về a."

"Lý thúc đầu năm nay dọn ra thành phố ở, hiện tại nhận thầu vườn trái cây chính là Đại vương ca, Đại vương ca không giao hàng, muốn tự chúng ta đi lấy hàng."

Tiêu Ái Nguyệt cảm giác hắn nói rất đáng thương, ý chí sắt đá cự tuyệt: "Vậy các ngươi cố lên."

Từ Phóng Tình nhìn không được thái độ của nàng, đi đến bên người nàng đoạt lấy dao gọt trái cây trong tay nàng: "Cùng đi, Tiêu Ái Nguyệt, ta không nói lần thứ hai."

Vợ đã lên tiếng, Tiêu Ái Nguyệt còn có thể nói cái gì, trong nội tâm nàng cực độ không tình nguyện đi cái gì tiểu sơn thôn nhập hàng, những năm này nàng cho Tiêu mụ mụ tiền cũng không ít, Tiêu mụ mụ tuổi tác cao, không cho nàng làm việc nhưng nàng cứ nhất định phải làm, Tiêu Ái Nguyệt về tình về lý đều không muốn để ý tới nàng phần này tự mình chuốc lấy cực khổ, nhưng là Từ Phóng Tình yêu cầu, dù nàng không nguyện ý, vẫn là phải đi.

Một chiếc xe ba bánh rỉ sét dừng trên vũng bùn trên con đường nhỏ, Tiêu mụ mụ cầm cái cục gạch chỉ có thể nghe gọi đang xem nhìn lịch ngày, Tiêu Hiếu Nam ôm một cái ghế đẩu nhảy lên xe ba bánh sau đó đem bàn tay hướng về phía ngoài xe, đối với Từ Phóng Tình nói: "Từ tỷ tỷ, ngươi lên đi, ta giúp ngươi cầm một cái ghế."

Xe này người có thể ngồi sao? Từ Phóng Tình trên mặt viết rõ ràng bảy cái chữ to này, Tiêu Ái Nguyệt ở phía sau nín cười, cái xe ba bánh này của mẹ nàng bùn đất phía trên còn không có rửa qua, muốn để cho Từ Phóng Tình cùng một đống lớn tang vật kia ngồi cùng một chỗ, chỉ sợ là so với để nàng chết còn khó hơn lên trời.

Tiêu Hiếu Nam đưa ra bàn tay nửa ngày, đợi không được Từ Phóng Tình đáp lại, buồn bực nói: "Từ tỷ tỷ, ngươi thế nào?"

Tiêu mụ mụ nghe tiếng quay đầu lại, nàng nhìn thấy hai người Tiêu Ái Nguyệt đến, trên mặt nhanh chóng hiện lên vẻ vui mừng, nhưng khi ánh mắt của nàng nhìn thấy bàn tay trơ trọi giơ lên không trung của Tiêu Hiếu Nam thì nét vui mừng dần dần biến mất, rơi xuống hời hợt lãnh đạm: "Không muốn đi thì thôi, thời gian không còn sớm, nếu không đi sẽ trễ, Tiểu Nam, ngồi xuống, chúng ta xuất phát."

[BHTT - Phần 1] Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi - Nam Môn Đông QuaWhere stories live. Discover now