Chương 166: Ngươi thích ta từ bao giờ

2.6K 178 44
                                    

Tin tưởng, là mấu chốt tan vỡ của bao nhiêu mối quan hệ?

Ngươi tin tưởng ta sao? Lại hoặc là, bỏ xuống hết thảy mọi phương diện đối lập, ngươi nguyện ý cùng ta đứng chung một chỗ sao? Đáp án Tiêu Ái Nguyệt muốn, bất quá là một cái gật đầu của Từ Phóng Tình, Đỗ Y Sơ ở lại hay là ra đi, đối với nàng mà nói không có ý nghĩa gì quá lớn, nàng chỉ là muốn biết, đối mặt với lựa chọn này, cán cân trong lòng Từ Phóng Tình sẽ nghiêng về ai.

"Tiêu Ái Nguyệt." Cũng không biết trôi qua bao lâu, Từ Phóng Tình rốt cục trả lời vấn đề của nàng: "Ngươi quá tùy hứng."

Không có nghiêng về phía nào, Từ Phóng Tình từ đầu tới cuối lựa chọn đều là nguyên tắc của mình, đoạn trống thời gian qua, để nàng có chút mệt mỏi, tay của nàng quặt ra phía sau gỡ xuống cánh tay Tiêu Ái Nguyệt đang kéo lại eo nàng: "Ngươi Tiêu Ái Nguyệt làm việc làm người, chẳng lẽ chỉ quan trọng những lời giả dối mang theo vẻ ngoài tốt đẹp như vậy sao? Ngươi đuổi Tiểu Đỗ đi, chính là vì muốn chứng minh ta tin tưởng ngươi? Tiêu Ái Nguyệt, ta còn tưởng rằng ngươi trưởng thành, sự thật cho thấy, ngươi chỉ là một nữ nhân khi có quyền có thế sẽ không buông tha cho người, ngươi có quyền đuổi nàng đi, đây là nhà của ngươi, đương nhiên cũng có quyền đuổi ta đi, ta Từ Phóng Tình cả đời chưa từng hèn mọn qua, dù là ở trước mặt ngươi Tiêu Ái Nguyệt cũng giống như thế, Tiêu Ái Nguyệt, ngươi không thể ỷ vào chuyện ngươi là bạn gái của ta, liền có thể không chút kiêng nể chỉ huy ra lệnh cho ta, không có ai có thể ảnh hưởng lựa chọn của ta, ngươi cũng không ngoại lệ."

Tiêu Ái Nguyệt trong đầu một trận ầm ầm tiếng vang kỳ quái qua đi, chỉ nghe được hai câu nói: "Đây là nhà của ngươi." "Ngươi là bạn gái của ta.", Từ Phóng Tình đã nói xong lời nàng muốn nói, quay người mở cửa phòng ra, đối với nữ nhân sau lưng đang ngây người như phỗng bàn giao một câu cuối cùng: "Đã như vậy, ta cũng sẽ dọn đi."

Nói làm là làm, đây là tính cách từ trước đến giờ của Từ Phóng Tình, Tiêu mụ mụ ở nhà đối diện tán gẫu xong trở về, nhìn thấy Từ Phóng Tình đang thu thập hành lý, Tiêu Ái Nguyệt ngồi ở trên ghế sa lon sửa móng tay, dáng vẻ thờ ơ để nàng đau cả đầu: "Tiểu Nguyệt, đây là làm gì vậy?"

"Nhìn không ra sao?" Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu nghiêm túc sửa móng tay, móng tay nàng vốn là chỉnh tề bóng loáng, nàng cầm đồ cắt móng tay giày vò một hồi, ngược lại giống như chó gặm đồng dạng: "Nàng muốn đi."

"Vậy sao ngươi không giữ a?" Tiêu mụ mụ tức giận đến mức không nói rõ lời: "Nàng đi, ngươi liền để nàng đi, ta hôm qua đã cảm thấy không khí giữa các ngươi không đúng, ngươi đi mau, ngồi ở đây làm gì? Đi giữ nàng lại, Tiêu Ái Nguyệt ta nói cho ngươi biết, ngươi bây giờ không có cảm giác, đợi nàng đi, ngươi hối hận không kịp."

Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu liếc Đỗ Y Sơ đang đứng ở cửa ra vào một cái, cười cười quái dị nói: "Trên thế giới này nữ nhân nhiều như vậy, ta cũng không thể chỉ treo cổ trên mỗi thân của Từ Phóng Tình."

Hành lý của Đỗ Y Sơ đã đưa ra cửa, Từ Phóng Tình đang ở phòng ngủ thu thập quần áo, không có để các nàng đi vào hỗ trợ, Đỗ Y Sơ một mình đứng ở cửa trước bên này, lời của mẹ con Tiêu gia nàng đều nghe thấy, Tiêu mụ mụ nghe không hiểu mùi dấm trong lời của Tiêu Ái Nguyệt, nhưng nàng nghe rõ rõ ràng ràng, cẩn thận nghĩ lại một hồi, liền biết Tiêu Ái Nguyệt đã sớm hiểu lầm quan hệ giữa nàng và Từ Phóng Tình, nhưng mà đi tới hôm nay cũng không cần thiết giải thích, hơn nữa, nàng thật đúng là không muốn giải thích, nàng ngồi ở trên rương hành lý nhắn tin cho biểu ca của nàng, để Đông Văn Giang an bài chỗ ở, nói nàng đêm nay muốn chuyển ra ngoài ở.

[BHTT - Phần 1] Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi - Nam Môn Đông QuaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ