Chương 165: Ta muốn bất chấp

2.6K 160 15
                                    

Đừng đi xa, là có ý gì?

Cả ngày, Tiêu Ái Nguyệt đều bị câu nói này tẩy não, Trần Vãn Thăng hẹn nàng gặp mặt ở nhà hàng, kết quả Từ Giang Hoan cũng tới, gia hỏa này tối hôm qua ở nhà Cam Ninh Ninh qua đêm, vừa thấy mặt liền phỉ nhổ Tiêu Ái Nguyệt bỏ quên nàng, Tiêu Ái Nguyệt ám chỉ nàng sẽ có Trần Vãn Thăng cũng tới, Từ Giang Hoan miệng nhỏ nhếch lên, không vui nói: "Thế nào? Nàng đến rồi không cho ta ăn cơm đúng không?"

Cô nãi nãi này xem ra là thật tức giận, Tiêu Ái Nguyệt bồi cười nói: "Ăn, ăn, ăn, ngươi muốn ăn cái gì đều được."

Trần Vãn Thăng cũng không phải là người rất khó chung đụng, nàng trời sinh thích nữ nhân tuổi trẻ, mà Từ Giang Hoan vừa thật trẻ tuổi, thậm chí còn rất xinh đẹp, nhìn thấy Từ Giang Hoan cũng ở tại đây, Trần Vãn Thăng ngồi xuống đối diện các nàng, trên dưới đánh giá nàng vài lần, trêu chọc nói: "Từ tổng hôm nay có thời gian tới dùng cơm như thế?"

Từ Giang Hoan uống một ngụm cà phê nhỏ, phi thường khách sáo nói: "Nghe qua Trần hội trưởng đại danh, lần trước vội vàng từ biệt, rất tiếc nuối, ta loại này tiểu nhân vật tên không phổ biến, không chủ động một chút, Trần hội trưởng một ngày trăm công ngàn việc, khẳng định sẽ quên ta mất, cho nên hôm nay mang theo da mặt dầy tới đây."

Tiêu Ái Nguyệt còn nhớ kỹ một số đánh giá của Trần Vãn Thăng đối với Từ Giang Hoan, nàng an tĩnh ngồi ở một bên chọn món ăn, không chút nào muốn tham dự vào đối thoại của hai người.

Trần Vãn Thăng không có chạy theo nhịp điệu của nàng, nhảy ra một khe hở khác nói: "Cả Thượng Hải đều bị ngươi một mẻ hốt gọn, ta còn dám không nhớ rõ ngươi sao?"

Từ Giang Hoan mặt mũi tràn đầy kinh ngạc: "Lời này của Trần hội trưởng là ý gì, ta chính là công dân tốt tuân thủ luật pháp, chỉ muốn cùng hội trưởng phát triển tài nghệ, hội trưởng có thể cho chúng ta những người lập nghiệp này chút ít cơ hội, đã là vinh hạnh lớn lao của chúng ta, làm sao còn dám vượt rào chứ?"

Tiêu Ái Nguyệt đưa tay đem menu đã chọn xong đưa cho phục vụ viên: "Đưa lên trước những món này đi, tốc độ nhanh một chút."

Phục vụ viên sau khi đi, Trần Vãn Thăng đưa ánh mắt nhìn về phía nàng: "Ở chung với người yêu cũ một phòng cảm giác thế nào?"

Tiêu Ái Nguyệt khó tránh khỏi trong lòng kinh ngạc một chút, mặt ngoài như không có việc gì cười cười: "Tựa như ban đêm đói bụng, kết quả bên người chỉ có cái bánh bao quá hạn."

Trần Vãn Thăng bị nàng ví von chọc cười: "Vậy thật đúng là ủy khuất ngươi."

"Ta nhớ rằng chúng ta đã nói xong chuyện này, Thăng tỷ ngươi yên tâm đi, ta sẽ không lại phạm sai lầm." Tiêu Ái Nguyệt giọng thành khẩn cùng nàng bảo đảm nói: "Sẽ không để cho ngươi khó xử, ngươi cùng Khang gia là bằng hữu, ta vẫn nhớ, chỉ là mẹ ta vừa tới Thượng Hải, nàng trái tim không tốt, ở không bao nhiêu ngay liền trở về, hi vọng Thăng tỷ có thể. . ."

"Ta cũng không phải lão ngoan cố hồ đồ ngu xuẩn." Không chờ nàng nói hết lời, Trần Vãn Thăng cắt ngang lời nàng: "Ngươi có chừng mực, vậy liền xử lý tốt chuyện riêng của ngươi, con người của ta rất dễ nói chuyện, những cũng có những cái không dễ nói chuyện, đây là một cơ hội cuối cùng của ngươi, Tiểu Tiêu, ngươi phải hiểu."

[BHTT - Phần 1] Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi - Nam Môn Đông QuaWhere stories live. Discover now