Chương 158: Mời các ngươi ăn cơm

2.1K 166 16
                                    

"Ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi, cái giường này cũng là vừa mới mua." Cam Ninh Ninh tràn đầy phấn khởi lôi kéo Từ Giang Hoan tham quan trong phòng nàng: "Mẹ ta nói muốn tới đây chơi, về sau cha ta ngã bệnh, một mực không đến, đồ vật đều là vừa mua, Mạnh Niệm Sanh có bằng hữu kinh doanh đồ nội thất, hắn có việc công tác, Mạnh Niệm Sanh liền mua mấy bộ nội thất trở về."

"Còn có cái này, ngươi nhìn đi, ha ha ha, đáng yêu không, ta ở Hạ Môn mang về, Mạnh Niệm Sanh đưa cho ta." Cam Ninh Ninh cầm một cái đầu chó bằng thủy tinh cho nàng nhìn: "Ta đặt tên cho nó là Phi Phi."

Là nhàm chán cỡ nào mới có thể đặt tên cho đồ chơi chứ, Tiêu Ái Nguyệt ngồi trên ghế sa lon nhìn các nàng trong phòng lượn tới lượn lui, lần nữa hô: "Ta phải đi về."

Không ai để ý đến nàng.

"Ta đi thật đây." Tiêu Ái Nguyệt đứng lên, đi về phía cửa chưa đến hai bước, bị Cam Ninh Ninh đột nhiên không biết ở nơi nào nhảy ra giữ lại ở cửa: "Không thể đi, ta muốn nói chuyện với ngươi."

Từ Giang Hoan đã quen thuộc toàn bộ phòng cùng nữ chủ nhân, cầm một miếng cơm nắm nóng hổi Cam Ninh Ninh gặm: "Quản lý, đêm nay ở lại đây nha, ta là khách ngươi là chủ, tại sao ngươi có thể vứt ta ở đây một mình? Ngươi nhìn ta nhỏ yếu như vậy, bị Cam tiểu thư bán biết làm sao bây giờ?"

Cam Ninh Ninh ở bên cạnh ha ha cười: "Tiểu Hoan, ngươi gọi ta Ninh Ninh là được rồi."

"Tiểu Bàn, ngươi lại lên cân!" Tiêu Ái Nguyệt bị nàng ép trên trên tấm cửa không động đậy được, không cam lòng phỉ nhổ nói: "Ngươi ăn cái gì rồi? Ăn nhiều như vậy sẽ có người muốn sao?"

"Ta cảm thấy Ninh Ninh dáng người thế này vừa vặn phù hợp, ôm rất dễ chịu." Từ Giang Hoan ở một bên nói tiếp: "Gầy quá không tốt."

"Không sai, không sai!" Phảng phất tìm được tri âm, Cam Ninh Ninh buông Tiêu Ái Nguyệt ra, mắt nổi lên hoa đào vọt tới trước mặt Từ Giang Hoan, động tác của nàng biên độ quá lớn, Từ Giang Hoan bị kinh hãi nuốt chửng cơm nắm trong miệng, sắc mặt của nàng trong nháy mắt đỏ lên, vỗ vỗ ngực ho khan không ngừng, đem Tiêu Ái Nguyệt bị hù quá sức, nàng đẩy ra Cam Ninh Ninh đang sửng sốt, phân phó nàng nói: "Đi rót cốc nước."

Cam Ninh Ninh là bác sĩ, so với nàng càng biết xử lý loại sự kiện đột phát này, nàng để Tiêu Ái Nguyệt vỗ nhè nhẹ lưng Từ Giang Hoan, nàng đi rót nước, rót cốc nước trở về, phát hiện Từ Giang Hoan cả người đều nằm trong lòng Tiêu Ái Nguyệt, Tiêu Ái Nguyệt ôm lấy nàng đang vỗ vỗ sau lưng , vừa vỗ vừa an ủi: "Không có việc gì, không có việc gì, đừng sợ, không có chuyện gì."

Cam Ninh Ninh cảm giác bầu không khí có chút kỳ quái, lại nói không nên lời kỳ quái ở chỗ nào: "Các ngươi làm gì vậy?"

Từ Giang Hoan đã không có việc gì, như không có việc gì tiếp nhận nước nàng bưng tới uống một hớp nhỏ: "Vậy ta đi tắm trước, các ngươi cứ từ từ trò chuyện."

Tiêu Ái Nguyệt vẫn là muốn đi, nhìn nàng đi vào phòng ngủ, tranh thủ thời gian cùng Cam Ninh Ninh thương lượng: "Chúng ta ngày mai sẽ liên lạc lại được không?"

"Ta còn muốn thương lượng với ngươi chuyện mở tiệm mà." Cam Ninh Ninh không buông tha kháng nghị nói: "Ngươi không thể đi, ngươi không ở đây, ta không có hứng khai trương."

[BHTT - Phần 1] Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi - Nam Môn Đông QuaWhere stories live. Discover now