Chương 37: Mù mắt chó của ngài

1.9K 176 45
                                    



"Hắn dám đưa ngươi lên đầu sóng ngọn gió... Ta liền muốn hắn chết."

Thanh tuyến trầm thấp lạnh lẽo tại sân bãi Dương hội nghe thấy cả tiếng kim rơi này khiến mỗi người nghe thấy đều không nhịn được run rẩy trong lòng.

Rõ ràng âm thanh này không tính là cao, thậm chí có thể nói đến bình ổn trầm tịch, nhưng mọi người đều sinh ra một loại cảm giác sợ hãi khó có thể dùng lời diễn tả được, thật giống mũi kiếm lạnh lẽo thấu xương kia đang gác lên cổ mình, mình mà có thêm động tác gì mảy may sẽ máu tươi rơi tại chỗ.

Chỉ là người đứng xem bị liên lụy chung quanh cũng đã như vậy, các chủ Dị Thú Các giữa mắt Vân Khởi hầu như đã sắp đứng không được.

Cảm giác kiếm gác cổ không giống với những người khác, các chủ Dị Thú Các trong mắt cái người đứng ở nơi cấp thấp nhất kia cho nam nhân trên đài như là ma giẫm thây thành núi, máu chảy thành sông tiến đến, sát khí của đối phương lạnh lẽo đến mức khiến hắn sắc mặt trắng bệch, hắn thậm chí không dám ngẫm nghĩ -- Dưới kiếm người này đã có bao nhiêu vong hồn ác quỷ ngã xuống, mới có thể tích được khí thế khủng bố khi nổi giận lại như biển máu đảo ngược lúc này.

Giờ khắc này trong lòng các chủ Dị Thú Các cuối cùng dâng lên một ít hối hận. Hắn không nên dựa vào thế lực trong các, người kia lại đứng nơi thai nhân cấp cấp thấp nhất, vừa nghe lời nói từ một phía của nữ nhi, thế là gây hấn trước mặt mọi người.

"Vân Khởi!"

Trong sân thai nhân cấp, Tô Diệp Tử cũng không kịp nhớ đến uy nghiêm sư phụ gì nữa, một mặt truyền âm thần thức muốn ngăn cản thêm, một mặt ôm cánh tay Vân Khởi không chịu buông vuốt.

Nhưng vào lúc này, Tống Thanh Vũ cũng đứng lên theo, lanh lảnh một tiếng kiếm vang, trường kiếm mang theo thủy quang ra khỏi vỏ, hắn nhìn về phía Dị Thú Các trên bình thai, ánh mắt quét ngang một lần, nhếch miệng cười khát máu:

"Sư huynh, Dị Thú Các này khinh người quá đáng, còn nói lời gây nguy hiểm cho sủng thú của ngươi, ta cùng ngươi giết tên --"

Lời nói im bặt đi, nụ cười của Tống Thanh Vũ ngưng lại, sau đó cương cổ cúi thấp đầu --

Tiểu linh thú trắng tuyết vịn trên cánh tay của Vân Khởi lúc này nhìn vào mắt hắn, giống như ngay sau đó sẽ nhào lên lưu lại trên mặt hắn mấy vệt máu.

Tống Thanh Vũ do dự, vẫn nuốt câu nói còn lại trở vào.

Chỉ tiếc Vân Khởi vừa bị Tô Diệp Tử đè xuống chút tức giận nghe được lời nói của hắn đã một lần nữa giương mắt, nhẫn màu đen trên ngón áp út phải dưới tay áo lóe sáng, một thanh trường kiếm cổ xưa hiện ra ánh sáng đen lạnh lẽo đổ xuống, chờ ánh sáng tản đi, chung quanh thân kiếm thoạt nhìn toàn thân đen tuyền này, không khí bắt đầu từ từ rung động tản ra từng vòng sóng gợn.

Nhìn thấy cảnh này mọi người dồn dập sắc mặt đại biến lui bước.

Vân Khởi không quan tâm bọn họ, chỉ là rũ mắt nhìn linh thú Tô Diệp Tử hoá hình, trong con ngươi đen kịt vắng lặng: "Ta muốn giết hắn."

Ma Đế Độc Tiên Bí Sử [Hoàn]Where stories live. Discover now