Chương 68:

26.6K 1.1K 1.5K
                                    

Lý Ngọc đang dọn phòng thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Cậu thoáng nhìn đồng hồ, chỉ mới hơn tám giờ, hẳn là Giản Tùy Anh dự tiệc xong đến đây. Cậu đi ra mở cửa. Giản Tùy Anh đứng ở đó như một pho tượng đất sừng sững, mắt đỏ lừ, tóc hơi rối, trên mặt còn bầm dập trầy xước vài chỗ, trông vô cùng chật vật.

Lý Ngọc sững sờ nhìn hắn, trầm giọng hỏi: "Anh bị sao thế? Lại đánh nhau với ai à?"

Giản Tùy Anh xông vào phòng, trừng đôi mắt đầy tơ máu nhìn Lý Ngọc.

Lý Ngọc thì nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, đoạn tầm mắt dời từ mặt hắn xuống bàn tay của hắn đang đặt bên người. Trong tay Giản Tùy Anh lúc này là một tờ giấy, bởi vì dùng sức quá mạnh mà trang giấy đã bị giúm thành một cục.

Giản Tùy Anh vuốt phẳng nó, lạnh lùng hỏi: "Có thấy quen không?"

Lý Ngọc tức thì biến sắc.

Giản Tùy Anh ném tờ giấy vào mặt cậu, tung ra một cú đấm.

Lý Ngọc trúng đòn ngã vật ra đất, môi bị răng va trúng, mùi máu tươi xộc lên mũi.

Giản Tùy Anh như phát điên cưỡi lên người cậu, túm cổ áo cậu quát: "Mẹ mày Lý Ngọc, ông đã làm gì có lỗi với mày để mày hùa theo Giản Tùy Lâm hãm hại ông! Mày mẹ nó một bên ngủ với ông một bên còn tính kế ông, cầm đồ của ông đi lấy lòng người yêu mày, thằng khốn mày giỏi lắm!"

Lý Ngọc giữ lấy nắm đấm Giản Tùy Anh đang muốn vung xuống tiếp, dùng hết lực bình sinh vực người dậy đẩy ngã hắn, sau đó đè hắn ở dưới thân, phun ra ngụm nước bọt lẫn cả máu, kề miệng vào tai hắn mà rít lên: "Anh bình tĩnh lại cho tôi!"

Giản Tùy Anh cũng không chịu yếu thế gân cổ rống: "Bình tĩnh con mẹ mày! Hôm nay bố phải giết chết thằng ăn cháo đá bát nhà mày!" Hắn gập khớp gối nện xuống lưng Lý Ngọc nhằm tránh thoát vòng vây.

Lý Ngọc chỉ rên một tiếng, cắn răng chịu đựng không nhúc nhích, ngược lại càng khóa chặt hai tay Giản Tùy Anh: "Giản ca, hãy nghe em giải thích!"

Giản Tùy Anh đáp lại bằng một ngụm nước bọt vào mặt cậu, còn định dơ chân lên đá cậu. Lý Ngọc hết cách đành phải áp chế cả chân hắn. Giản Tùy Anh liền nhân cơ hội này đẩy phắt Lý Ngọc ra, sau đó đứng bật dậy.

Mắt hắn đã bị cơn giận nung đến đỏ ngầu, trải đầy sát ý, đoạn vớ đại cái ghế vung vào người Lý Ngọc. Lý Ngọc vội lách mình qua né, cánh cửa tủ làm bằng thủy tinh sau lưng cậu xoảng một tiếng vỡ tan tành. Lý Ngọc hoảng hốt ngoảnh lại nhìn món đồ trang trí mình mới mua nằm ngổn ngang trên mặt đất, tim bỗng nhói đau vô cùng.

Hầu như trong tay vớ được thứ gì Giản Tùy Anh liền ném vào Lý Ngọc thứ nấy, vừa ném vừa mắng: "Mày chết đi! Dám leo lên đầu bố, hai đứa mày chán sống rồi hả! Mày tưởng mày là ai! Là ai!"

Lý Ngọc quát: "Anh quậy đủ chưa! Có thể tỉnh táo lại rồi chúng ta nói chuyện không!"

"Nói chuyện cái đếch! Mày ăn cháo đá bát cũng xứng nói chuyện với bố! Đừng tưởng bố không biết, mày chịu quen bố còn chẳng phải vì giúp Giản Tùy Lâm. Ba căn hộ kia nếu không phải vì mày sống chết không chịu trả hồ sơ thì chí ít bố cũng đã chặn giao dịch được hai căn rồi, còn miếng đất ở Bắc Hải kia nữa, nếu không có mày trong đó thì đâu xảy ra chuyện gì! Hai đứa mày cầm tiền của bố đi mở công ty kiếm lời, không sợ no chết hả!"

(ĐM) Yêu Một Kẻ Ngốc - Thủy Thiên ThừaWhere stories live. Discover now