Chương 96:

28.4K 1.2K 530
                                    

Hắn vốn không muốn nhận thì khi thấy Tiểu Chu đầy hoang mang nhìn mình, chợt ý thức được vẫn đang trong tình huống xấu hổ, cuộc gọi này vậy mà vừa lúc giải vây.

Giản Tùy Anh đứng lên, cầm di động đi vào phòng bắt máy.

“A lô.”

“A lô, Giản Tùy Anh à, tôi Lý Huyền đây.”

“Tôi biết.” Giản Tùy Anh đóng cửa phòng lại dựa vào, không mặn không nhạt nói, “Chúc mừng năm mới.”

Đối với lời khách sáo không thật lòng này của hắn, Lý Huyền cũng không cảm kích mà nói thẳng, “Tôi muốn nói với cậu về chuyện em trai tôi.”

“Vậy thì không được rồi, chuyện tôi không muốn nói nhất đời này chính là chuyện về em trai, dù là của anh hay của tôi, tôi cũng không có hứng.”

Giản Tùy Anh nghe ra, đương nhiên không có chuyện Lý Huyền không hiểu. Nếu y không buông lời cay nghiệt, Giản Tùy Anh cũng không định trở mặt với y, cứ như vậy kết thúc, về sau coi như không quen biết.

Tiếc là Lý Huyền không phải người dễ đối phó, trước một giây hắn cúp trực tiếp hỏi: “Cậu hẹn hò với Lý Ngọc đúng không?”

Giản Tùy Anh thu lại ngón tay, nghe thử xem Lý Huyền muốn nói cái gì.

Sự trầm mặc của hắn chứng thực nghi vấn của Lý Huyền, y không nhịn được quát vào ống thu: “Đúng là cậu!”

Giản Tùy Anh bình tĩnh nói: “Cậu muốn nói cái gì, nói thẳng đi.”

Lý Huyền thở hắt ra, ngồi xuống ghế, “Gặp mặt rồi nói.”

“Tôi không rảnh, muốn nói muốn hỏi gì giải quyết hết qua điện thoại đi.”

Sự phẫn nộ trong lòng Lý Huyền rốt cuộc mất khống chế, nhịn không được châm chọc: “Cậu hiện giờ không phải vướng chuyện công ty, phải nói là vô cùng rảnh rồi, vậy mà cả thời gian uống trà cũng không có?”

Giản Tùy Anh cười khẩy, “Uống trà dĩ nhiên là rảnh, tôi chỉ không rảnh với họ Lý các người thôi.”

Lý Huyền cố gắng dằn cơn giận xuống, “Giản Tùy Anh, từ lâu tôi đã nghe cậu thích đàn ông, chỉ là không có thành kiến với đời sống riêng tư của người khác. Nhưng cậu nhìn lại mình đi, cậu trạc tuổi tôi, lớn hơn Lý Ngọc đến bảy tám tuổi! Em tôi nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, tôi quả thật không ngờ cậu có thể ra tay với một đứa trẻ luôn đấy!”

Giản Tùy Anh không nhịn được bật cười.

Đứa trẻ? Trước đây khi thấy Lý Ngọc cùng lắm chỉ là đứa trẻ choai choai mới lớn chưa trải sự đời, trong mắt hắn cũng tự động mặc định hình tượng thanh thiếu niên đơn thuần cho Lý Ngọc. Kết quả còn chẳng phải tiền mất tật mang, tươi sống vì thanh thiếu niên đơn thuần ấy mà thất thân sao.

Lý Huyền cả giận mắng: “Cậu cười cái gì? Buồn cười lắm sao? Em tôi trước mặt cả nhà nói mình thích đàn ông! Ba tôi giận dữ đến mức cả ngày không ăn cơm! Uổng công tôi còn nghĩ cậu dù không coi ai ra gì nhưng làm việc vẫn có chừng có mực. Giản Tùy Anh, cậu đúng là đồ khốn kiếp!”

(ĐM) Yêu Một Kẻ Ngốc - Thủy Thiên ThừaWhere stories live. Discover now