Chương 95:

29.7K 1.2K 397
                                    

Mấy ngày Giản Tùy Anh ở lại Tần Hoàng Đảo có không ít họ hàng đến chúc Tết ông nội, nhưng duy chỉ có gia đình ba hắn là không thấy xuất hiện. Hắn liền hỏi ông nội sao không thấy họ đến, ông lão mới quắc mắt, mắng to: “Chúng mà dám đến? Ta đánh không trượt phát nào!”

Giản Tùy Anh thử tưởng tượng một chút hình ảnh ông nội đập một nhà ba người đến gà bay chó sủa lại không nhịn được cười, nhưng đồng thời cũng không nhịn được thở dài.

Hắn biết quan hệ của ba hắn và ông nội đã tệ đến mức cả đời này cũng đừng mong cứu vãn. Vất vả lắm hai người mới có thể ngồi chung một phòng, nói được vài câu thì lại lòi ra trò cười của hắn và Giản Tùy Lâm. Lần này ông lão rốt cuộc không thể tha thứ cho người con trai này nữa, mà hắn cũng không muốn đối mặt với người cha này của mình.

Hắn lắc đầu, tìm người giúp việc thu dọn hành lý.

“Hôm nay về à?” Ông lão hỏi.

“Dạ, nó cũng phải về quân khu, đi từ Bắc Kinh.” Giản Tùy Anh hất cằm về phía Bạch Tân Vũ.

Bạch Tân Vũ thở dài, “Lại phải về cái nơi chim không buồn ị kia rồi.” Lời nói nghe có vẻ rất cự nự nhưng Giản Tùy Anh nhìn cậu có chỗ nào là chán ghét đâu, trên mặt còn rất vui nữa là.

Giản Tùy Anh trêu chọc: “Tao thấy mày nhớ cái nơi chim không buồn ị đó lắm rồi đấy, sao hả, dì bán căn tin mỹ miều lắm đúng không?

“Bậy hà, căn tin làm gì có dì nào. Em đi lâu vậy rồi mà giống cái duy nhất từng thấy là mấy mẹ heo nái á.” Bạch Tân Vũ nghĩ mà bực, “Còn phải đút cho chúng ăn suốt một tháng, mợ.”

Giản Tùy Anh trừng cậu, “Vậy mày cười cái gì? Ai không biết còn tưởng mày đi tẩm quất không đó.”

Bạch Tân Vũ sờ mặt mình, than thở: “Ai cười đâu… mà thôi đi đi, em còn phải về dọn đồ nữa.”

Hai người ăn trưa xong liền lái xe về Bắc Kinh.

Sau khi Bạch Tân Vũ về nhà, Giản Tùy Anh cũng về nhà Tiểu Chu.

Hắn không ngờ Tiểu Chu vẫn chưa về, bèn điện thoại hỏi thăm mới biết vé khứ hồi là ngày mai.

Giản Tùy Anh không chịu nổi việc sống một mình, suy nghĩ một hồi lại quyết định lái xe về nhà cũ.

Từ khi ba người kia chuyển đi, nơi này càng trở nên lạnh lẽo, chỉ giữ lại những người giúp việc lâu năm, còn lại đều theo ba hắn.

Trên đường đi, Giản Tùy Anh tính toán sửa lại toàn bộ căn nhà, xóa sạch dấu vết của người đàn bà kia cùng con ả.

Hắn đậu xe trong sân, bọc áo khoác đi vào.

Người giúp việc nghe tiếng xe chạy ra mở cửa, trông thấy hắn thần sắc không giấu được hoảng hốt.

Giản Tùy Anh nhíu mày: “Sao thế?”

Người giúp việc lúng ta lúng túng, “Cậu chủ…”

“Gì vậy?” Hắn đẩy cửa ra bước vào, liếc mắt liền thấy Triệu Nghiên đang chỉ huy hai công nhân di dời bộ đồ sứ.

(ĐM) Yêu Một Kẻ Ngốc - Thủy Thiên ThừaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ