Chương 113:

26.1K 1K 594
                                    

Lý Văn Diệu cũng không ép hắn, sau khi châm điếu thuốc mới thong thả nói, “Lẽ ra khi hợp tác làm ăn chung thì việc ưu tiên trên nhất chính là công bằng và hợp tác. Các người gây dựng quy mô lớn như vậy rồi mà hiện giờ A Văn đã góp vốn, bên Tiểu Lý cũng đã góp vốn, nhưng một người rõ ràng có năng lực nhất là Giản đại thiếu gia đây lại làm gián đoạn vòng vốn ngay lúc mấu chốt này, tiền chúng tôi bỏ vào đều là tiền tươi, không thể chậm trễ được, cậu nói chúng tôi có thể không sốt ruột ư.”

Giản Tùy Anh cười cười, “Tôi thấy A Văn còn chưa nóng nảy mà anh Diệu đây đã sốt sắng rồi.”

Lý Văn Diệu nhìn hắn đầy hung tợn, “Đó là vì A Văn ngại giao tình với cậu, không nỡ dứt khoát thôi. Ai nấy cũng lớn rồi, bị ngáng đường tài ai mà vui cho nổi, tôi tin cậu cũng hiểu mà. Nếu hôm nay tôi không mời cậu đến nói cho rõ ràng, thì chẳng biết tới ngày tháng nào cậu mới gom đủ tiền nữa.”

Tên Lý Văn Diệu này có gương mặt rất ưu nhìn nhưng lệ khí lại quá nặng, nên vừa thấy đã biết không phải người tốt lành gì, mà làm người lại quá sức ngang ngược, liều lĩnh như không thiết sống, trở mặt là không nhận người, cho nên chẳng ai muốn chọc đến gã. Giản Tùy Anh chẳng qua là bị bức đến bước này mới lấy cứng chọi cứng với gã. 

Giản Tùy Anh cũng sa sầm mặt, “A Văn cho tôi hai tháng, nay còn chưa hết hai tháng đâu.”

Lý Văn Diệu bóp tắt điếu thuốc, ánh mắt trừng hắn toát lên vẻ hung dữ, “A Văn cho cậu, nhưng với Lý Văn Diệu tôi, thì đếch tính. Nay dự án không tiến hành được, dây một ngày là lại lỗ một ngày, cậu nói coi chuyện này phải giải quyết sao đây?”

Cái tính lưu manh của Giản Tùy Anh cũng bị bức ra, hắn hếch cằm, không chịu thua tí nào mà trừng lại Lý Văn Diệu, “Tôi không có tiền, thì anh Diệu tính làm gì đây? Giết tôi hả?”

Lý Văn Diệu cười khẩy hai tiếng, “Giết cậu? Này cậu em Tùy Anh ơi, bộ tôi giống ăn no rửng mỡ lắm hay sao? Tôi cần tiền, đếch cần người.”

Giản Tùy Anh hừ lạnh, “Không có tiền.”

Lý Văn Diệu cười gằn, “Không có tiền cũng được thôi, lấy cổ phần của cậu ra đổi, vốn dĩ cậu có ba mươi phần trăm cổ phần trong công ty, nay hạ xuống còn mười, nếu cậu đồng ý, chuyện này coi như xong.”

Giản Tùy Anh lôi mười tám đời tổ tiên của Lý Văn Diệu ra chửi to một trận, chuyện như thế mà thằng ngu này cũng dám mở miệng nói cho được, hai mươi phần trăm cổ phần là hơn gấp đôi so với phần mà hắn khất nợ. Lý Văn Diệu đúng là thể loại nhân lúc cháy nhà chạy đi hôi của. 

Lý Văn Tốn rốt cuộc không ngồi yên được nữa, y đập bàn, gằn giọng nói: “Anh à, em đang làm ăn, chuyện này còn phải bàn lâu, không thể như anh quyết định được.”

Lý Văn Diệu quát: “Mày im đi, trước mặt ông đây không đến phiên mày xen vào.”

Lý Văn Tốn tức giận đến mức môi run rẩy, ánh mắt càng trở nên u ám. 

Giản Tùy Anh lạnh nhạt nói: “Lý Văn Diệu, anh dám nói lời này, không sợ từ nay về sau, không còn ai trong thành Bắc Kinh này dám làm ăn với nhà họ Lý các anh nữa à.”

(ĐM) Yêu Một Kẻ Ngốc - Thủy Thiên ThừaWhere stories live. Discover now