Chương 117:

33.7K 1.2K 1.1K
                                    

Lý Ngọc cười khổ, “Giản ca, anh có thể đến đây thăm em, em thật sự rất vui, nhưng mà em… Anh cảm thấy em còn có thể quay đầu sao?”

Giản Tùy Anh cắn răng nói: “Cậu hỏi tôi? Cậu cũng biết mình đang làm cái gì hả? Cậu có từng nghĩ tới cha mẹ cậu, anh trai cậu lần nào chưa? Sao cậu có thể ngu muội như vậy chứ?”

Thần sắc Lý Ngọc ảm đạm, trong mắt đậm nỗi bi thương không hòa tan nổi, “Em cảm thấy nếu không có em, họ sẽ không có cảm giác bị sỉ nhục… ” Lý Ngọc cúi đầu, run giọng nói: “Giản ca, có đôi khi em cảm thấy rất hận anh. Trước khi gặp anh, em cảm thấy mình không thiếu gì cả, nhưng hiện tại, em lại trở thành một kẻ bị mọi người ruồng bỏ, mà ngay cả anh… ” Lý Ngọc nức nở: “Vì em đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với anh, cho nên bị như thế này cũng đáng lắm, nhưng mà anh cũng chẳng hề chịu cho em một cơ hội, anh ác lắm. Đã có lúc em thật sự hận anh, nhưng em càng hận chính mình… ” Lý Ngọc chôn đầu vào lòng, bờ vai khẽ run rẩy. 

Giản Tùy Anh chỉ cảm thấy trái tim mình như thắt lại, hắn không chịu nổi dáng vẻ thống khổ này của Lý Ngọc, dù rõ là cậu không đáng được cảm thông. 

Nhưng rốt cuộc thì cậu có đáng được cảm thông hay không, chỉ có người thương xót cậu mới biết được. 

Giản Tùy Anh nghĩ, người trước mắt này có khả năng sẽ phải vào tù, cuộc đời tươi đẹp xán lạn sẽ phải kết thúc ở nơi trừng phạt tối tăm, và hắn không thể chấp nhận kết cục này. 

Giản Tùy Anh rất muốn tẩn cậu, nhưng rồi lại chẳng thể giơ tay, “Cậu bị ngu à? Nếu cậu xảy ra chuyện gì, họ sẽ phải chịu nỗi nhục đó lẫn đau khổ suốt đời, mà tôi càng không thể tha thứ cho cái sự ngu ấy của cậu.”

Lý Ngọc ngây ngốc nhìn tay mình, “Giản ca, em đã đi đến bước này rồi không thể buông tay được nữa. Anh về đi… Nếu anh còn ở lâu hơn nữa, em sẽ không để anh đi đâu.”

Giản Tùy Anh thật sự không kiềm chế nổi lại tát cho cậu một bạt tai, run giọng mắng: “Cái đồ ngu nhà cậu, đầu óc cậu có vấn đề đúng không? Cậu… ” Chỉ vì một lời bâng quơ của hắn mà cậu thật sự làm cái nghề nguy hiểm này, trong khi hắn còn chẳng nhớ mình nói cái gì nữa, thằng nhóc này chắc là điên rồi, sao có thể làm ra loại chuyện điên rồ như thế. Đây là lần đầu tiên Giản Tùy Anh cảm thấy rung động bởi sự cố chấp của một người, nếu ngày ấy Lý Ngọc chỉ cần xuất ra một phần trăm của hiện tại đáp lại tình cảm của hắn thì hai người có ra nông nỗi này không? Còn có thể mạo hiểm vì hắn kiếm tiền cho dù có phải ăn đạn đi chăng nữa, sao khi ấy không chịu bộc lộ nửa phần liều lĩnh này luôn đi. Hắn thật sự không hiểu vì sao hồi ấy mình lại đi nhìn trúng cái tên thần kinh này nữa. “Cậu lập tức, theo tôi về Bắc Kinh, ngay bây giờ, lập tức.”

Lý Ngọc lắc đầu, “Bây giờ em trở về làm gì chứ?” Cậu ngước lên, nhìn chằm chằm vào Giản Tùy Anh, “Giản ca, anh thừa biết điều em muốn không phải sự thương hại của anh mà.”

Giản Tùy Anh cắn răng nói: “Lý lão nhị, cậu đang uy hiếp tôi đấy à? Đầu óc cậu toàn chứa cứt thôi đúng không? Cậu thật sự tính lôi cái mạng nhỏ của mình ra uy hiếp tôi?”

(ĐM) Yêu Một Kẻ Ngốc - Thủy Thiên ThừaWhere stories live. Discover now