Chap 46: Du tiểu mặc xui xẻo

2.5K 230 38
                                    

Mọi người tìm theo tiếng nói nhìn qua, liền thấy một nam tử tuấn mỹ đi ra từ trong đám đông.

Sắc mặt nam tử rất lạnh lùng, khuôn mặt như đao gọt, dù cho giờ không hề biểu lộ cảm xúc gì nhưng cũng khiến người ta cảm nhận được áp lực, y mặc một bộ áo bào trắng hoa hệ, đai lưng ngọc thắt ngang eo như một quý công tử ưu nhã, lần đầu tiên nhìn về phía y, rất nhiều người đều nghĩ rằng đây là một quý tộc, chứ không phải một tu luyện giả.

Du Tiểu Mặc đi theo sau lưng Lăng Tiêu, nhưng mà hắn cũng không dám đi tới đằng trước.

Nhìn qua gã râu ria kia cũng biết đó là một tu luyện giả, cả người toàn cơ bắp, gã không phải là một kẻ tầm thường, nếu không Trần Cao Dương cũng không bị gã đánh cho thê thảm tới vậy.

Không chờ người ta suy đoán thân phận của Lăng Tiêu, Thang Vân Kỳ và Cao Dương đã ngạc nhiên hô lên 'Đại sư huynh', giờ thì không cần giới thiệu nữa rồi, mọi người đều biết người giúp đỡ tiểu mỹ nữ đã tới, cứ tưởng 'đại sư huynh' của hai người là một gã luyện võ cường tráng dũng mãnh lắm chứ, không nghĩ tới lại là một quý công tử.

"Đại sư huynh, huynh nhất định phải báo thù cho muội, hắn xé y phục của muội, khinh người quá đáng!"

Thang Vân Kỳ vừa nhìn thấy mặt của đại sư huynh nhà mình, thật là vừa mừng vừa sợ, lập tức uất hận chạy tới trước mặt y, khuôn mặt rưng rưng muốn khóc, đáng yêu vô cùng.

Lăng Tiêu thờ ơ liếc nàng, lập tức nhíu mày lại.

Du Tiểu Mặc thấy thế, vội vàng lấy một bộ đồ trong túi trữ vật ra, tuy rằng chế tác không được tốt cho lắm, nhưng dù sao cũng còn hơn là áo rách quần manh chứ, huống hồ thứ quan trọng nhất của con gái không phải là danh tiết sao, nào có thể đoán được ý tốt của hắn bị Thang Vân Kỳ gạt phắt đi, sau đó cô nàng mới lấy một bộ y phục màu vàng từ túi trữ vật của mình ra rồi mặc vào.

Du Tiểu Mặc sững sờ nhìn một màn này sau đó yên lặng mà đem y phục của mình cất đi. Chỉ là nữ nhân này thật kỳ quái, đã có mang quần áo trong túi trữ vật, vì sao lúc nãy không mang ra mà mặc, quá khó hiểu!

"Ngươi chính là tên đại sư huynh kia hả, xem ra cũng chẳng có gì đặc biệt, tiểu tử, ta khuyên ngươi nên biết điều mà cút đi, nếu không thì kẻ phải nằm bò trên đất tiếp theo chính là ngươi đó." Gã râu ria kia liếc qua liếc lại đánh giá Lăng Tiêu, lúc nãy nghe hai người kia ăn nói tự tin như vậy, hắn còn tưởng cái kẻ gọi là đại sư huynh kia hẳn là một đối thủ mạnh nhường nào, kết quả cũng chỉ là một tên tiểu bạch kiểm, lập tức khinh thường.

"Đừng vội đừng vội, chờ ta hỏi xong một vấn đề rồi hãy đi."

Lăng Tiêu chầm chậm nhếch mép, ánh mắt nhìn gã kia cũng đầy nghiền ngẫm.

"Đại sư huynh?" Thang Vân Kỳ mở lớn mắt, không thể tin nổi mà nhìn Lăng Tiêu, nàng còn tưởng những lời này là nghe nhầm, đại sư huynh sao có thể lâm trận rồi lại lùi bước.

"Xem như ngươi thức thời!" Gã râu ria đắc ý hứ một tiếng, gã cũng cho rằng Lăng Tiêu thực sự e ngại mình, cho nên đang chuẩn bị lủi thủi mà bỏ đi đây mà.

[ Đam mỹ, Edit ] Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phủ Nhân [ Quyển 1 ]Where stories live. Discover now