Chương 56: Sóng Ngầm (IV)

5.2K 472 52
                                    

Không khí của con phố này đúng là có tố chất khơi dậy cảm giác sảng khoái cho người khác. Đi được một đoạn, cậu quay sang nửa tò mò nửa kiếm chuyện để hỏi:

"Kim lão đại, trước giờ có ai thích anh chưa?"

Hắn lắc đầu.

"Anh đẹp trai như vầy mà không có ai thích anh sao?"

"Tôi không quan tâm."

WonWoo phì cười, "Cũng phải, tất cả cô gái trên thế giới này không ai có gan để ở bên anh." Thấy cái nhướn mày tỏ vẻ hỏi cung của hắn, cậu lại nói: "Đi cùng anh không biết ngày nào sẽ bỏ mạng."

Kim MinGyu không có biểu cảm rõ ràng thế nhưng khóe môi lại nhếch lên một nụ cười như có như không.

"Nếu đã là người của tôi, tôi nhất định sẽ bảo toàn mạng sống cho người đó."

WonWoo hơi mở to mắt nhìn bờ vai của hắn, cậu không ngờ hắn có thể nói ra câu nghe chung tình như thế. Cậu không hiểu sao đâu đó trong tâm can lại có chút rạo rực, chẳng lẽ cậu có cảm tình với người đàn ông không biết hai chữ tình yêu này sao?

Cậu làm gì đoản mệnh đến mức này chứ. Cậu chưa muốn chết.

Lúc mua trà sữa, người bán hàng cũng bị Kim MinGyu dọa cho hai tay run cầm cập. WonWoo tự hỏi hắn rốt cuộc rất đáng sợ hay sao? Lúc đầu gặp gỡ, cậu cảm thấy hắn rất tuấn tú, rất uy nghiêm nhưng mặc nhiên cậu không thấy hắn đáng sợ đến thế. Cách hắn đối xử với cậu cũng không quá tệ, nếu không nói là khá chiều chuộng. Đôi lúc WonWoo thấy phong cách chiêu ngộ khách quý của hắn khá chu đáo, quá chu đáo.

Chu đáo đến mức chung phòng, chung giường. Jeon WonWoo nghĩ đến đây thì bỗng dưng viên trân châu đang hút lên tụt hẳn vào cổ họng. Cậu vội họ sặc sụa, ho đến đỏ cả mắt. Vậy mà hắn chỉ đứng đó nhíu mày.

Đến khi viên trân châu kia cũng trôi khỏi cuống họng, WonWoo thở phào ra đưa tay vuốt vuốt ngực. Kim MinGyu sau đó cầm hẳn ly trà sữa trân chân trên tay cậu bỏ vào sọt rác gần đó.

"Thứ này nguy hiểm, không được uống."

"Ơ này này, trà sữa của tôi mà."

Cậu nhìn ly trà sữa bị hắn quăng không thương tiếc vào sọt rác, cậu còn chưa uống nửa ly. Nhưng dù sao cậu cũng đã no căng bụng, xem như không vùng vằn tính toán với hắn.

"Anh thật là, tôi chỉ bất cẩn nên sặc thôi. Nếu cái đó nguy hiểm thì sao anh không cấm cái tiệm đó luôn đi chứ."

"Người khác uống tôi không quan tâm, người đến ăn uống cũng không chú tâm như cậu thì tốt nhất đừng uống cái đó."

"Anh...!"

Trở về câu lạc bộ, thuộc hạ vừa thấy hai người họ trở về liền có một người đi đến báo cáo: "Đại ca Xiao Jun cần gặp lão đại."

"Cậu ta đang ở đâu?"

"Chuồng Cọp thưa lão đại."

"Bảo cậu ta đến Hoằng Thiên."

Sau ba tiếng gõ cửa, Xiao Jun và TaeYong bước vào trong, Xiao Jun không dài dòng mà lập tức lên tiếng:

"Lão đại, đã lấy được lời khai của Kim GoEun. Ban đầu cô ta không chịu khai nhưng về sau có nói là trong lần sang Iraq thì gặp một người Mexico ngỏ ý hợp tác cướp vàng. Hắn ta nói sẽ chưa chia cho cô ta một phần ba số vàng nếu cô ta giúp hắn vận chuyển số vàng đó về lại Hàn."

LUẬT NGẦM | THẾ THÂN IIWhere stories live. Discover now