Chương 67: Tiệm cơm Vị Cao

3.2K 216 4
                                    

Editor: Thienyetkomanhme



Cao Dũng thấy vợ chém đinh chặt sắt như thế, không khỏi dùng ánh mắt xin giúp đỡ hướng về phía Cao Lương vẫn luôn lặng im không nói: "Em họ, em cảm thấy như vậy được không?"

Trong quá trình Vương Tiểu Vân nói chuyện cùng Cao Dũng, Cao Lương trước sau không lên tiếng, thậm chí Vương Tiểu Vân nói muốn lưu lại, Cao Lương cũng không thuận thế nói chị tới trong tiệm giúp đỡ, cô biết chính mình chỉ cần mở miệng, khả năng hậu hoạn vô cùng. Nếu Vương Tiểu Vân và Cao Dũng lưu lại, cô có thể cho một chút kiến nghị để buôn bán, thậm chí hỗ trợ thuê nhà, nhưng tuyệt đối sẽ không cùng bọn họ có bất luận liên quan tới tiền tài.

Giờ phút này thấy Cao Dũng hỏi chính mình, Cao Lương liền nói: "Chị dâu rất có chủ kiến, phải xem anh có chịu ủng hộ chị hay không. Em cảm thấy mặc kệ làm cái gì, chỉ cần hai người có dũng khí đi làm, khẳng định đều có đường sống. Cho dù là đi bày quán bán trái cây, bán bữa sáng gì đó, đều sống được." Những năm này gan lớn no chết, nhát gan đói chết, nông dân bảo thủ, chỉ ở trong địa bàn của mình không chịu ra ngoài, cho nên cả đời cũng chỉ có thể mặt cắm xuống đất lưng hướng lên trời, người thành phố cố chấp sĩ diện, rõ ràng cuộc sống không tốt, cũng sợ buôn bán mất mặt.

Vương Tiểu Vân vừa nghe Cao Lương nói, lập tức có niềm tin mười phần, nói: "Em họ nói đúng, tôi ở trong thành làm buôn bán. Hôm nay liền đi tìm phòng ở, đừng ai cũng ngăn cản tôi."

Cao Dũng từ nhỏ bị người mẹ cường thế quản chế, thời điểm quyết định luôn có chút sợ hãi rụt rè, cho nên nghe thấy vợ nói, ánh mắt vẫn lập loè. Anh vợ thấy thế không nhin được nói: "Em rể, không phải anh chê em nhưng em ở nhà cũng không có địa vị, kết hôn nhiều năm như vậy không chia nhà, kiếm tiền vẫn để mẹ quản, em không muốn tự mình làm chủ gia đình? Em đừng trông cậy vào việc chờ hai người em trai kết hôn, em nghĩ mẹ em sẽ lấy tiền chung ra chia đều?"

Cao Lương vừa nghe lời này, kinh ngạc nhìn anh họ, sao bọn họ có thể sống như vậy, kết hôn nhiều năm như vậy, kiếm tiền còn giao cho mẹ? Cao Dũng bị anh vợ nói mà cúi đầu: "Ở trong thành thuê nhà cần tiền, ăn cơm cũng cần tiền, làm buôn bán cũng cần tiền vốn, tiền trên người em không đủ."

Vương Tiểu Vân lạnh mặt, hừ một tiếng: "Anh hiện tại biết tiền không đủ? Lúc trước tôi đề nghị ra ở riêng bao nhiêu lần rồi, các người đều cảm thấy tôi ích kỷ, hiện tại anh đã nhìn thấy cha mẹ anh đối với anh sao đi, đến mảnh xương cũng không dư thừa. Cực cực khổ khổ hỗ trợ em rai xây nhà, kết quả một khối gạch cũng không được chia! Tôi nghĩ thôi đã muốn tức chết rồi!"

Cao Dũng rốt cuộc không chần chờ: "Anh trở về đòi tiền mẹ, Tiểu Vân em về cùng anh đi."

Vương Tiểu Vân nói: "Tôi không về, dù thế nào tôi cũng phải đứng vững gót chân trong thành rồi mới trở về, không để bọn họ có cơ hội chê cười tôi nữa." Cô lo lắng mình trở về, dưới năng lực của mẹ chồng, lỗ tai ông chồng mình lại sẽ mềm xuống, chết sống lưu mình lại không cho ra ngoài. Cô chuyển hướng lên Cao Lương: "Em họ, em quen thuộc trong thành hơn chị, giúp chị tìm một căn phòng rẻ chút được không."

[EDIT] TRỞ VỀ NĂM 1988Where stories live. Discover now