Chương 156: Tấn công mạnh

1.9K 121 10
                                    

Editor: Thienyetkomanhme


Mùng một tết, Cao Phán lái xe đưa ba người Cao Lương ra sân bay, ba đứa em ở lại Quảng Châu, tự giết thời gian.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời bà nội và Lý Tuấn Nghị ngồi máy bay, tuy rằng bà nội có chút sợ hãi, nhưng vẫn rất hưng phấn, đi theo cháu trai cháu dâu, được trải nghiệm đủ thứ mới mẻ, đời này sống thật đáng giá.

10 giờ rưỡi xuất phát, chưa đến 12 giờ đã đến tỉnh thành, dựa theo lười bà nói, ở Quảng Châu ăn cơm sáng, đến tỉnh thành kịp ăn cơm trưa, so với đi thăm người thân ở quê còn tiện hơn, máy bay quá thần kỳ. Trong lòng bà vui vẻ.

Lý Tuấn Vĩ ngáp ngắn ngáp dài ở sân bay chờ bọn họ, nhìn thấy bà nội, chạy qua ôm một cái: "Bà nội, chúc mừng năm mới, chúc bà thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!"

Lý Tuấn Nghị cùng Cao Lương nhìn vẻ mặt buồn ngủ của hắn, nói: "Em tan tầm lúc máy giờ?" Tối hôm qua Lý Tuấn Vĩ gọi điện thoại chúc tết, hắn đang ở bệnh viện trực ban, năm trước hắn đã tốt nghiệp, được phân phối thực tập ở Bệnh viện nhân dân tỉnh, sinh viên mới tốt nghiệp, những chuyện khổ nhất bọn họ đều phải làm, đêm 30 vẫn phải trực ban, cũng thật không dễ dàng.

Lý Tuấn Vĩ lại ngáp một cái: "Đừng nói nữa, 8 giờ mới tan tầm, mới ngủ hai tiếng đã bị mẹ kêu dậy đón người. Trên đường ngủ gà ngủ gật, thiếu chút nữa ngã xuống mương."

Cao Lương nhíu mày: "Mẹ cũng thật là, mệt nhọc mà đi xe rất nguy hiểm, bọn chị có thể ngồi xe về mà, còn bảo em tới đón nữa. Lát nữa để anh em lái, em đừng lái."

Lý Tuấn Nghị lên chiếc xe Lý Vệ Quốc mượn từ đơn vị. Dọc theo đường đi nói chuyện phiếm, mới biết được rất nhiều bạn học Lý Tuấn Vĩ được phân về quê quán, tốt một chút thì ở bệnh viện thị trấn, đại đa số đều ở bệnh viện huyện, thậm chí là bệnh viện xã, chỉ có không đến năm người ở lại tỉnh thành. Lý Tuấn Vĩ nói, nếu không phải năm đó Cao Lương gọi hắn từ trường học về quê, hơn phân nửa cũng bị phân về huyện.

"Nói tóm lại, chúng ta bị chịu ảnh hưởng rất nhiều, không có một người được ở lại bệnh viện trung ương. Em cảm thấy làm ở bệnh viện nhân dân hơi không thú vị, em tính thi lên thạc sĩ." Hiển nhiên Lý Tuấn Vĩ cũng không quá vừa lòng với công việc củaminhf, Bệnh viện nhân dân tỉnh tuy rằng không tồi, nhưng là so với bệnh viện trực thuộctrung ương thì kém không ít.

Bà nội vừa nghe cháu trai còn muốn đi học, lập tức đồng ý: "Tốt, tiếp tục đi học, học lên tiến sĩ."

Cao Lương nói: "Tiếp tục học lên cũng không tồi, tính học ở đâu?" Cô biết về sau bác sĩ đều có bằng nghiên cứu sinh trở lên, Tuấn Vĩ nếu muốn có thành tựu, sớm hay muộn cũngphải học lênn, thi muộn không bằng thi sớm.

Lý Tuấn Vĩ dựa vào ghế, nói: "Còn chưa quyết định đâu, chỉ mới suy nghĩ vậy. Đúng rồi, mọi người trở lại, mấy đứa Cao Phán tự ăn tết ở Quảng Đông sao?"

Lý Tuấn Nghị cười: "Chúng ta không ở nhà, xe cũng giao cho Cao Phán, bọn họ khẳng định chơi tới điên rồi."

"Cao San học lớp 12 đi, không cần học thêm?" Lý Tuấn Vĩ nhắm mắt lại thuận miệng hỏi.

[EDIT] TRỞ VỀ NĂM 1988Where stories live. Discover now