Chương 165: Phúc thọ toàn

2K 126 4
                                    

Editor: Thienyetkomanhme


Cao Phán tổ chức hôn lễ ở Bắc Kinh, Quảng Châu chỉ ở tạm, cho nên đặt mua của hồi môn cho Cao Lương cũng khó hơn. Đồ vật lớn không tiện vận chuyển, không mua lại có vẻ khó coi. Lý Tuấn Nghị thấy cô khó xử, liền nói: "Em cũng đừng chạy qua chyaj lại cả ngày, cẩn thận thân thể, đến lúc đó đi Bắc Kinh mua một bộ đồ điện là được. Thật sự không được, liền cho bao lì xì mấy vạn đồng làm của hồi môn."

"Có người chuẩn bị của hồi môn như vậy sao?" Cao Lương oán trách mà nhìn Lý Tuấn Nghị một cái, bất quá nghe anh nói cho Cao Phán mấy vạn đồng làm của hồi môn vẫn rất cao hứng, chứng tỏ anh không keo kiệt với em gái mình, "Bất quá xác thật có thể đi Bắc Kinh mua đồ điện, đến lúc đó chúng ta đi trước hai ngày đi." Bắc Kinh là thủ đô, có tiền mua gì cũng được.

Lý Tuấn Nghị nói: "Em dừng chạy qua chạy lại nữa, ở nhà nghỉ ngơi đi. Anh còn chờ mặc áo em đan đấy." Nói thật, ngày thường rất ít khi thấy Cao Lương làm mấy chuyện nữ tính như vậy, Lý Tuấn Nghị còn rất thích ngắm cô đan áo.

Cao Lương cầm dệt cái áo chưa đan nổi năm cm, nhấp miệng trộm vui vẻ: "Anh xác định muốn mặc?" cô là tay mơ, không biết kiểu đan đa dạng, chỉ biế đan đơn giản, hơn nữa mũi đan cũng không đều, thoạt nhìn hơi xấu.

Lý Tuấn Nghị ôm lấy cô từ phía sau: "Chỉ cần em đan, anh khẳng định sẽ mặc."

Cao Lương cười tủm tỉm mà nói: "Em nhất định sẽ đan được. Anh mau buông ra, em muốn đan áo."

Chóp mũi Lý Tuấn Nghị lưu luyến cọ nhẹ trên cổ Cao Lương, nói: "Giờ anh đã hiểu vì sao em không thích cảm giác vỡ kế hoạch rồi."

Cao Lương sửng sốt: "Gì cơ?"

Lý Tuấn Nghị duỗi tay xoa nhẹ bụng cô: "Đứa nhóc này không nói trước gì liền tới rồi, làm ba nó đột nhiên mất mùa, aizz!"

Cao Lương đột nhiênhiểu ra, không khỏi nhấp miệng trộm cười: "có vẻ công việc dạo này chưa đủ bận, anh còn có tinh lực tư dâm."

"Công việc bận hay không cũng không liên quan tới chuyện này. Với anh mà nói, chuyện này là phần thưởng, hiện tại làm việc bận rộn, mà tới thưởng cũng không có, em thấy anh có thể vui sao?" Lý Tuấn Nghị cảm thấy mình quả thực mệt mỏi quá độ.

Đôi mắt Cao Lương cong thành trăng non, cô duỗi tay đập nhẹ cánh tay Lý Tuấn Nghị: "Thật ra em cảm thấy khá tốt, vừa lúc để anh nghỉ ngơi một chút."

Lý Tuấn Nghị chậm rãi mút lỗ tai Cao Lương, ở bên tai cô nỉ non: "Chẳng lẽ em không nghĩ tới sao?"

Cao Lương bị động tác này của anh làm linh hồn nhỏ bé thiếu chút nữa bay lên, cô cắn môi, cố nén rung động, không nói lời nào, chỉ lắc đầu. Lý Tuấn Nghị lại quá quen thuộcphản ứng của cô, biết cô vịt chết mà vẫn cứng mỏ, cười khẽ nói: "Vì đứa nhỏ, chúng ta nhẫn nhịn trước đi, chờ qua ba tháng là có thể làm. Bác sĩ nói rồi, chỉ cần không quá kịch liệt là được."

Cao Lương đỏ mặt, cô rốt cuộc biết lý do ngày đó ở bệnh viện Lý Tuấn Nghị bảo cô ra ngoài trước, sao anh có thể hỏi chuyện này ra miệng được chứ?! "Anh đi hỏi bác sĩ chuyện này?"

[EDIT] TRỞ VỀ NĂM 1988Where stories live. Discover now