Chương 40: Ý Quân Tử Thế Nào

174 13 0
                                    

Thời gian gần đây, Nghê Tử hầu như ngày nào cũng cầm tài liệu ôn tập ra cửa học bù, hơn nữa kiên trì suốt một tháng, hầu như ngày nào cũng cầm tài liệu ôn tập trễ, trở về ăn cơm chiều xong lại tiếp tục, mãi cho đến 10 giờ tối mới về.

Đối với trạng thái tiến bộ này của Nghê Tử mắt thường có thể nhìn ra, ba Nghê tỏ vẻ rất là khó hiểu: "Con gái của chúng ta bị sao vậy? Tại sao lại thế này?"

Mẹ Nghê đưa cho ông một quả táo "Con bé chăm chỉ như vậy không tốt sao?"

"Tôi là sợ con bé gặp chuyện gì đó, nếu không thì con bé không thể thay đổi lớn như vậy?" Ba Nghê sờ quả táo, lo lắng sốt ruột.

"Có thể gặp chuyện gì? Ông xem con bé cả ngày hi hi ha ha, có chuyện gì con bé có thể không nói cho chúng ta biết sao? Ông có muốn ăn táo không? Không ăn thì sờ làm cái gì?" Mẹ Nghê đem quả táo lấy lại, vội pha nước trong ấm trà, rồi ăn táo.

Ba Nghê: " . . . "

Nghê Tử rõ ràng cảm thấy mình đã tiến bộ, các câu hỏi luyện tập bắt đầu không khó như trước nữa.

Cô nhớ lại các điểm kiến ​​thức của hai học kỳ trong sách giáo khoa Toán, có một số bài thỉnh thoảng bị quên, nhưng làm bài tập thêm thì có thể nhớ được.

Còn có cả ngữ pháp tiếng Anh nữa, cô tự đọc trước, đọc xong lúc sau lại quên mất, nên vẫn phải có người mè nheo bên tai mới nhớ được.

Trong khoảng thời gian Nghê Tử đến nhà Kiểm Diệc để học bù, gặp mẹ Kiểm vài lần, đều là buổi tối khi cii chuẩn bị trở về, nên có một cuộc đối mặt vội vàng

Tối nay mẹ Kiểm về sớm, về sau cũng không dám quấy rầy bọn họ, liền vào phòng cùng Kiểm Từ chơi xếp gỗ.

Đối với tình hình hiện tại, mẹ Kiểm có một số suy nghĩ trong đầu.

"Anh trai con thích chị gái này sao?" Mẹ Kiểm hỏi thẳng.

"Thích." Kiểm Từ trả lời cũng rất thẳng thắn.

Mẹ Kiểm nhìn Kiểm Từ cầm một khúc gỗ hình trụ cẩn thận đặt lên, nghĩ nghĩ, nói: "Làm sao con biết là anh trai con thích?"

Kiểm Từ bỏ tay xuống, nhìn mẹ nói: "Anh trai nói."

"Anh trai nói với con, anh ấy thích chị gái này?" Mẹ Kiểm xác nhận.

"Đúng vậy, anh trái nói thích chị ấy." Kiểm Từ gật đầu thật mạnh, sau đó nhe răng cười.

"Hàm răng lộ nhiều như vậy, cẩn thận kẻo chuột trộm mất." Mẹ Kiểm dùng ngón trỏ gõ vào răng cửa cô bé.

"Vậy con sẽ làm như thế này." Kiểm Từ che miệng bằng cả hai tay, nhe răng cười dưới lòng bàn tay.

Mẹ Kiểm đứng dậy đi ra cửa nhìn về hướng phòng khách, từ khe hở giữa hai bức tường có thể nhìn thấy tình hình trên bàn ăn.

Kiểm Từ đi theo ghé vào khung cửa bên cạnh nhìn trộm . . .

Nghê Tử làm bài có chút mệt mỏi, rốt cuộc cũng không còn sớm, trọng lượng tế bào não cuối cùng của ngày hôm nay gần như dùng hết, Kiểm Diệc bên cạnh cũng không có phát ra âm thanh gì, cô quay đầu lại xem, phát hiện cậu cũng đang nhìn mình.

[HOÀN] Khói Bụi Hầm Tử Diệp - Nghiên Thừa ThưWhere stories live. Discover now