Chương 18: Chiếc Khăn Tay

236 17 2
                                    

Trước khi trở về nhà, Nghê Tử đã cùng hai anh em đến trung tâm mua sắm, nghe nói là muốn mua chút đồ ăn.

Kiểm Diệc đi trước, Nghê Tử và Kiểm Từ đi theo sau cậu cùng nhau đẩy xe hàng.

Xe đẩy hàng chứa đầy những nguyên liệu mà Kiểm Diệc cần, nhưng Kiểm Từ dường như không muốn về nhanh như vậy, vì thế bọn họ cứ đẩy xe hàng đi qua từng kệ đồ ăn vặt.

Kiểm Từ muốn ăn nhiều đồ ăn vặt, một lần đưa tay cầm lấy bịch khoai tây chiên, bị ánh mắt lạnh lùng của Kiểm Diệc quét qua, cô bé liền thu tay về, nói: "Em chỉ sờ chút thôi . . ."

Thật là tàn nhẫn!

Nghê Tử vô cùng cảm thông tình cảnh này vì chính cô cũng đã từng trải qua, suy bụng ta ra bụng người, cô sờ sờ Kiểm Từ biểu thị an ủi.

Kiểm Từ nắm lấy tay cô, nói: "Chị, tuy rằng anh em nghiêm khắc, nhưng chị phải thích anh trai như em nha, bởi vì anh trai em nói anh ấy cũng thích chị."

". . ."

Nghê Tử thầm sửng sốt, sau vài giây bối rối, suy nghĩ liền thay đổi —— nha đầu này không thiếu các trò lừa gạt, dựa vào định luật "Sói sắp tới", lần này, cô sẽ không thể dễ dàng rơi vào bẫy.

Xém chút nhưng thì coi là thật . . .

Kiểm Từ thấy cô không có bất kỳ phản ứng nào, quơ quơ tay cô "Chị ơi, chị có hứa với em không? Muốn chị thích anh trai em."

Dù sao thì, không có lý do gì để ghét . . .

Nghê Tử nói: "Chị hứa với em."

Kiểm Diệc ở phía trước họ, khoảng cách không xa, không biết có nghe thấy không.

Kiểm Từ lặp lại lời mấu chốt: " Muốn chị thích anh trai em ."

Nghê Tử nhìn người trước mặt, sau đó quay đầu nhìn Kiểm Từ, che miệng nói nhỏ: "Được rồi, chị thích anh trai của em . . ."

Cô vừa dứt lời, xe hàng nhẹ nhàng đụng phải Kiểm Diệc ở phía trước.

Bởi vì cậu đột nhiên dừng lại, duỗi tay cầm lấy một túi khoai tây chiên vị dưa chuột, xoay người ném vào trong xe hàng, nói: "Chỉ có lần này, không có lần sau."

Nghê Tử ngốc một chút, nhưng vẫn không hiểu sao cậu lại đổi ý.

Kiểm Từ ở bên canh giơ tay hoan hô: "Dạ!!"

Nghê Tử đột nhiên cảm thấy chột dạ đến toát mồ hôi hột, tự hỏi có phải cậu nghe thấy được gì không.

Không thể nào, cô nói rất nhỏ mà.

Hơn nữa, mặc dù nghe được, ném một túi khoai tây chiên là có ý gì?

. . .

. . .

Trên đường về nhà, Kiểm Diệc vẫn trầm mê vào game như cũ, khi qua đường, Kiểm Từ luôn nói chuyện với Nghê Tử, cậu lợi dụng khoảng trống, đưa tay ra trước mặt cô bé "Nhìn đường cẩn thận."

Kiểm Từ đành phải tạm dừng nói chuyện, kéo vạt áo cậu, cùng anh trai đang mải chơi game băng qua đường.

Chính cậu không nhìn đường nghiêm túc, vậy mà còn đúng lý hợp tình dạy dỗ người khác.

[HOÀN] Khói Bụi Hầm Tử Diệp - Nghiên Thừa ThưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ