Chương 14: Chiếc Khăn Tay

207 15 1
                                    

Nghê Tử đặt báo thức 9 giờ buổi sáng, điện thoại vừa reo cô liền bật dậy, động tác nhanh nhẹn hơn so với ngày thường.

Cô vừa rửa mặt vừa cảm khái, bản thân đã thực sự trưởng thành.

Ba Nghê hiếm khi thấy cô dậy sớm ánh mắt toát ra vẻ kinh ngạc "Con có thể dậy sớm ăn kịp bữa sáng thật không dễ dàng."

Nghê Tử cho người ba của mình một nụ cười kiêu ngạo.

Mẹ Nghê phơi quần áo trên ban công bước vào, thấy cô dậy thì bảo: "Dậy sớm là tốt, cả ngày không ăn bữa sáng, xem con hiện tại gầy như cây cột điện rồi kìa."

Nghê Tử quay đầu lại nói: "Bữa sáng con ăn ở trường hàng ngày đều bị Nhị Cẩu Tử kế bên ăn bớt"

Cô ăn hết bát cháo, ăn xong rồi cầm chén đũa rửa sạch rồi về phòng chuẩn bị đồ.

Nghê Tử có một bộ áo tắm, tương đối nữ tính, không lộ quá nhiều, nhưng cô cũng không dám lấy ra mặc.

Suy cho cùng, nữ nhi giang hồ, trọng kỹ không nặng sắc.

Nếu là đi bơi, lộ nhiều da thịt như vậy, đoạt hết nổi bật của người khác thì làm sao bây giờ?

Nghê Tử loát loát vuốt chòm râu không khí, chọn một bộ " đồ bơi " mà mình ưng ý nhất.

Cô ra khỏi cửa lúc 9 giờ rưỡi, từ trong nhà đến quảng trường C kế bên đi bộ hơn mười phút.

9 giờ rưỡi, đối với những người đi làm là quá muộn, đối với những người không cần đi làm lại quá sớm, vì vậy bây giờ con đường không được náo nhiệt cho lắm.

Khi Nghê Tử đến đó vừa đúng 9 giờ 45.

Cô nhìn thấy Kiểm Diệc ở phía xa, ngồi ở trên xe đạp, bên cạnh là Mục Dương đang ôm Kiểm Từ.

. . .

Trận chiến này thực sự rất náo nhiệt.

Kiểm Từ vừa nhìn thấy cô liền giãy giụa muốn xuống "Em phải cho chị Nghê Tử xem bộ đồ bơi của em."

Hà Mục Dương ôm chặt cô bé, nói: "Tiểu nha đầu này thật không công bằng, có chị gái khác liền quên mất anh."

Nghê Tử mới vừa đi tới, Kiểm Từ làm động tác đòi ôm, Nghê Tử đành phải đi qua ôm cô bé một chút, liền nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của Hà Mục Dương.

Hà Mục Dương thở dài: "Từ nay về sau, em đi theo chị gái của em lang bạt giang hồ luôn đi."

Kiểm Từ ôm xong quay lại nói: "Chị Nghê Tử với anh Mục Dương không giống nhau."

Hà Mục Dương cười gằn: "Nơi ở không giống nhau đúng không."

Nghê Tử gật đầu: ". . . Đúng vậy."

Lúc này, Kiểm Diệc mở miệng thúc giục: "Đi."

Hà Mục Dương ôm Kiểm Từ sải bước đến xe đạp leo núi "Muốn ngồi phía trước hay phía sau?"

Kiểm Từ chỉ vào khung xe phía trước "Em muốn ngồi phía trước."

"Được rồi! Mời ngồi." Hà Mục Dương đặt cô bé lên, nói: "Nếu mông không chịu nổi thì nói cho anh biết."

[HOÀN] Khói Bụi Hầm Tử Diệp - Nghiên Thừa ThưWhere stories live. Discover now