Chương 15: Chiếc Khăn Tay

186 15 1
                                    

Chủ nhật ngày đó đi bơi về, buổi sáng thứ hai thức dậy, Nghê Tử cảm giác cả người như bị bánh xe cán qua 300 lần vậy, cả ngày này cô ngoài việc hít thở ngoài ra cũng không làm gì khác.

Lúc tan học, Nghê Tử vỗ trán tự giải thoát, cố thoát khỏi đau đớn, không ngờ người ngồi phía sau lấy tay vỗ nhẹ vào lưng cô, đem cô trở về thực tại.

Mạnh Bạch nằm trên bàn, hét lên: "Cô gái, lại đây!"

Nghê Tử vẫn không nhúc nhích, liếc mắt nhìn qua "Bổn cung phượng thể bệnh nhẹ, ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng."

Mạnh Bạch suy nghĩ một chút, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi qua chỗ cô ngồi xổm xuống "Tớ hỏi cậu, cậu làm cách nào để lấy cặp về vậy?"

Nghê Tử thở dài "Còn cách nào nữa? Đi đến nhà lấy chứ sao."

Mạnh Bạch đến gần cô, nghiến răng kìm nén kích động nói khẽ: "Vậy, cậu đến nhà Kiểm Diệc?"

Nghê Tử nhìn bộ dạng cắn răn hưng phấn của Mạnh Bạch, nhưng thể chất hiện tại không cho phép quá tự phụ, nên chỉ có thể yếu ớt - "Ừm . . ."

Mạnh Bạch há mồm muốn hỏi thêm nhưng bị Nghê Tử ngăn lại.

Nghê Tử vung tay lên nói: "Bổn cung cảm thấy mệt mỏi, lui ra đi, có việc lại truyền ngươi lên."

". . ."

Hà Mục Dương từ ngoài bước vào, thấy cô nằm liệt trên bàn học, thật sự cảm thấy buồn cười: "Thân thể không khỏe sao, ngày hôm qua cậu bơi có chút mà?"

Nghê Tử ngẩng mặt lên liếc cậu ta một cái, nghiến răng nghiến lợi, giãy giụa một lát, rồi lại gục xuống.

Hôm nay đến lượt Nghê Tử trực nhật, tiết học thứ ba kết thúc thì đến lượt cô lau bảng, cô lau bảng xong, cầm bảng đến bên ngoài cửa sổ, tính đổ bụi phấn trên đó đi.

Cô có chút mất tập trung từ trong cửa đi ra, không chút suy nghĩ cầm bảng đen đem ra ngoài cửa sổ vỗ mạnh vào bức tường, lúc này "Ánh đèn sân khấu", gió thổi vi vu đem bụi phấn trực tiếp bay vào mặt cô, thuận tiện che luôn đôi mắt.

Hôm nay thời tiết không tốt a.

Nghê Tử nhắm hai mắt lại lau bột phấn trên mặt, lau vài cái, định mở mắt ra, nhưng mở mắt ra lại cảm thấy khó chịu.

Kiểm Diệc từ nhà vệ sinh bước ra, khi đi ngang qua cửa lớp 7, bỗng nhiên thấy Nghê Tử đi ngang qua mình, sau đó liền chứng kiến ​​toàn bộ quá trình ngu ngốc của cô.

Hai mắt khép hờ, cô vươn tay định chạm lưng vào lớp cầu cứu, cô cảm thấy vị trí không đúng, ngón tay chạm vào một bên ngực, hai tay lập tức thu lại, nói: "Thực xin lỗi, tớ không nhìn thấy."

Trong khói mù, cô chỉ cảm thấy đối phương rất cao lớn.

Kiểm Diệc hơi cúi xuống, thấy mặt cô dính đầy phấn, chưa được lau sạch, trên lông mi còn nhiều hơn.

Cậu đột nhiên nói: "Có cần tôi giúp không?"

Giọng nói này dễ nhận biết đến nỗi Nghê Tử nghe được từ đầu tiên liền biết là ai.

[HOÀN] Khói Bụi Hầm Tử Diệp - Nghiên Thừa ThưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ