Chương 73+74

41 7 0
                                    

CHƯƠNG 73: THƯ SĨ

MỌT SÁCH

Bất Tín Thư Trung Cánh Hữu Ma
Ngọc Nhan Kim Ốc Lưỡng Vô Ngoa
Tổ Long Nhất Cự Tuy Do Số
Dã Quái Si Nhi Phúc Vị Đa

Dịch:

Chẳng Tin Trong Sách Có Yêu Ma
Người Ngọc Nhà Vàng Cũng Chẳng Ngoa
Mồi Lửa Tổ Long Dành Bởi Số
Chàng Si Tu Phúc Chửa Dầy A

Lang Ngọc Trụ người Bành Thành, cha làm quan Thái thú, lúc tại chức thanh liêm, được bổng lộc không mua ruộng đất nhà cửa, chỉ chứa sách đầy nhà. Đến đời Ngọc Trụ lại càng say mê, nhà nghèo khó phải bán hết đồ đạc nhưng một quyển sách của cha để lại cũng không nỡ bán. Khi cha còn sống từng chép thiên Khuyến học dán bên phải chỗ ngồi, Lang hàng ngày vẫn ngâm nga, lại lấy the trắng bọc lại sợ mờ mất chữ, không phải vì công danh mà thật lòng tin rằng trong sách cũng có vàng có thóc.

Ngày đêm mải mê đọc sách, mùa hè mùa đông cũng không bỏ bê, hơn hai mươi tuổi cũng không lo cưới vợ, chờ người đẹp trong sách tự tới. Bạn bè thân thích tới chơi cũng không buồn hỏi han chuyện trò, nói năm ba câu xong lại cất tiếng ngâm đọc, mặc khách tự về. Lần nào học quan về sát hạch cũng được lấy đứng đầu, nhưng thi mãi vẫn không đỗ. Một hôm Lang đang học, chợt có cơn gió lớn thổi bay sách, vội đuổi theo nhặt chợt chân bị sụt xuống đất, mò xem thì dưới hố có cỏ mục, đào lên thì là kho lúa của người xưa cất giấu, đã mục nát thành đất. Tuy không ăn được nhưng càng tin mấy chữ “ngàn chung thóc” là đúng nên càng chăm đọc sách.

Hôm khác bắc thang trèo lên giá sách cao, trong đống sách vở nhặt được chuỗi tiền vàng dài một thước, cả mừng cho rằng nghiệm với chữ “nhà vàng”. Đưa cho người ta thì té ra là vàng mạ, không phải vàng thật, lòng thầm oán cổ nhân lừa mình. Không bao lâu người bạn cùng khoa với cha Lang ra làm Quan sát đạo ấy, tính mộ đạo Phật. Có người khuyên Lang cúng chuỗi tiền xây tháp Phật. Quan sát thích lắm ban cho Lang ba trăm đồng vàng và hai con ngựa. Lang mừng cho là chữ “xe ngựa, nhà vàng” đều đã nghiệm nên càng ra sức học hành nhưng đã ba mươi tuổi.

Có người khuyên lấy vợ, Lang nói:

- Trong sách có nàng mặt như ngọc, ta lo gì không có vợ đẹp.

Lại học thêm hai ba năm vẫn không thấy gì, có người chế giễu. Lúc ấy trong dân gian ngoa truyền rằng:

- Chức Nữ trên trời trốn theo trai.

Có người nhân đùa Lang rằng:

- Cháu trời bỏ trốn chỉ vì ông thôi.

Lang biết là đùa nên không buồn cãi. Một đêm đọc sách Hán thư tới quyển tám, tới giữa quyển thấy hình một mỹ nhân cắt bằng lụa mỏng ép trong đó, hoảng sợ nói:

- Câu “trong sách có nàng mặt như ngọc” là ứng vào đây chăng?

Trong lòng chợt thấy buồn rầu.

*[Hán thư tới quyển tám: Hán thư quyển này có chép tờ chiếu tháng 5 năm Bản Thủy thứ 4 đời Hán Tuyên đế, trong có câu “Phụ tử chi thân, phu phụ chi đạo, thiên tính dã” (Tình cha con, đạo vợ chồng là tính trời), có vẻ ám hợp với nội dung truyện này vì nhân vật Lang Ngọc Trụ không chịu lấy vợ.]

Liêu Trai Chí Dị ( Full )Where stories live. Discover now