Chương 152+153

14 2 0
                                    

CHƯƠNG 152: HOẠN NƯƠNG

Nguyện Thinh Nhã Tấu Bái Môn Tường
Ám Lý Lương Duyên Loát Hợp Mang
Tú Các Phần Hương Thắm Man Hậu
Phân Minh Nhất Khúc Phượng Cầu Hoàng

Dịch:

Nhã Tấu Nghe Mong Thụ Giáo Lâu
Duyên Lành Ngầm Vội Tác Thành Mau
Đốt Hương Lầu Thúy Buông Màn Đợi
Réo Rắt Phân Minh Khúc Phượng Cầu

Ôn Như Xuân là con nhà thế gia ở đất Tần (tỉnh Thiểm Tây, lúc nhỏ say mê đàn cầm, dù đi xa nhà cũng không rời tay. Có lần tới đất Tấn (tỉnh Sơn Tây), đi ngang một ngôi chùa cổ, buộc ngựa ngoài cổng vào nghỉ chân. Vào trong thì thấy có một vị đạo nhân mặc áo vải ngồi xổm ở hành lang, dựng cây gậy trúc vào vách, đeo một chiếc túi đựng đàn bằng vải bông thêu. Ôn thấy đúng sở thích, nhân hỏi:

- Đạo sĩ cũng giỏi đàn cầm sao?

Đạo nhân đáp:

- Thật rất không giỏi, chỉ mong gặp người giỏi để học thôi.

Rồi mở túi lấy đàn ra trao cho Ôn, Ôn nhìn thì thấy vân gỗ rất đẹp, dạo thử một câu thấy tiếng trong vang lạ thường, thích thú đàn luôn một khúc ngắn. Đạo sĩ cười khẽ như có ý chê là chưa giỏi, Ôn bèn trổ hết tài nghệ. Đạo nhân nhếch mép nói:

- Cũng hay, cũng hay, nhưng chưa đủ để làm thầy của bần đạo.

Ôn cho là có ý khoa trương, bèn trao lại đàn xin được nghe thử. Đạo nhân tiếp lấy đàn đặt lên đầu gối, vừa mới bật vài tiếng đã thấy gió mát thoảng tới, giây lát thì hàng trăm loài chim tới tụ họp, đậu kín trên cây trước sân chùa. Ôn vô cùng kinh ngạc, sụp lạy xin theo học. Đạo nhân đàn lại ba lần, Ôn chăm chú lắng nghe, bắt đầu hiểu được tiết tấu. Đạo nhân bảo đàn lại thử, chỉ thêm những chỗ sai rồi nói:

- Bấy nhiêu là ở trần gian không ai bằng rồi đấy!

Ôn từ đó chuyên tâm tập luyện, nổi tiếng là tuyệt kỹ. Sau Ôn trở về đất Tần, còn cách nhà vài mươi dặm thì trời tối mưa to, không có chỗ nào nghỉ đêm. Thấy cạnh đường thấy có một xóm nhỏ liền rảo bước tới, không kịp hỏi han chọn lựa, thấy một cái cổng thì bước thẳng vào, tới tận trong nhà vẫn thấy im ắng như không có người. Giây lát có một nữ lang bước ra, khoảng mười bảy mườí tám tuổi, đẹp như thiên tiên, ngẩng đầu thấy khách thì hoảng sợ chạy trở vào. Ôn lúc ấy chưa có vợ, vừa nhìn thấy nàng đã say mê. Lát sau một bà lão ra hỏi chuyện, Ôn xưng tên họ rồi xin cho ngủ trọ qua đêm. Bà lão nói:

- Ngủ trọ cũng được, chỉ hiềm nhà thiếu giường chõng, nếu khách không ngại thì xin trải đệm xuống đất mời nghỉ tạm.

Rồi thắp đèn mang ra, đem cỏ khô rải xuống đất, ý tứ rất ân cần. Ôn hỏi họ tên, bà đáp:

- Già họ Tiêu!

Ôn lại hỏi nữ lang là ai, bà đáp:

- Đó là Hoạn Nương, con nuôi của già.

Ôn nói:

- Nếu không chê nghèo hèn, thì ta muốn hỏi cưới có được không?

Bà cau mày đáp:

Liêu Trai Chí Dị ( Full )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ