Chương 22: Tự mộng phi mộng . . .

10.1K 454 32
                                    


Lý Thiên Hữu ngồi trên xe Hạ Phi, Thiên Kiêu cùng Tiểu Tình đã ở trên xe, hai tiểu cô nương ngồi ở phía sau, líu ra líu ríu nói liên tục, trong xe vòng quanh tiếng nhạc nhu hòa. Lý Thiên Hữu nhìn hai người em gái, cùng Hạ Phi toàn thân tinh thần thoải mái, lông mày luôn nhíu chặt cũng dãn ra không ít.

Mấy người tới trường học thì cũng gần như sắp vào lớp, hai người vẫn đưa hai cô em gái đến dưới lầu ký túc xá, Lý Thiên Hữu cho mỗi em 500 đồng, dặn vài câu, hai hài tử liền lên lầu.

Lý Thiên Hữu thả chậm cước bộ đi ở trong vườn trường tràn ngập tinh thần phấn chấn, bao nhiêu năm không có cảm giác như vậy.

"Mấy ngày nay tôi đang liên hệ gián điệp của mình, không quá vài ngày là có thể có kết quả." Hạ Phi vẻ mặt nghiêm túc nói rằng.

"Sợ là chờ không được lâu như vậy, ngày kia liền đấu thầu . . ." Lý Thiên Hữu nhìn Hạ Phi, nói tiếp "Hai ngày nay sợ là sẽ có động tác lớn, rất hiển nhiên ngày hôm qua chỉ là thăm dò." Bây giờ trong lòng nàng thực sự không chắc chắn, bản thân hiện tại lại bị thương, cho dù thêm mấy người La Quân, thế nhưng địch nhân ở trong tối, phía bên mình sợ chỉ có mặc người làm thịt rồi.

"Vậy tôi phái thêm vài nhân thủ đến bảo hộ các cô, tay cô không sao chứ?" Hạ Phi khẩn trương nhìn Lý Thiên Hữu, trong mắt tràn đầy thân thiết.

"Hình như cô ấy biết là ai đang đối phó mình, thế nhưng cô ấy cũng không nguyện ý nhiều lời. . ." Lý Thiên Hữu nhẹ nhàng nói, dưới chân nhàn tản cất bước, nàng thở dài quay đầu nhìn Hạ Phi: "Tôi không sao, anh cũng không cần phái người đến, hai ngày nay chúng tôi ở tại Lâm trạch, nơi đó rất an toàn."

Hai người đi hai vòng quanh vườn trường, gió thu lướt qua lá vàng sát đất múa lên, Lý Thiên Hữu thích sáng sớm như vậy, nghe lanh lảnh tiếng đọc sách, trong lòng rất khoan khoái, nàng thích em gái mình trưởng thành ở bầu không khí này.

Vườn trường không nhỏ, hết hai vòng Hạ Phi coi như là hỏi xong tình huống phát sinh tối hôm qua. Hai người đi ra vườn trường một lần nữa trở lại trong xe.

"Cô thực sự không nên can dự vào, rất nguy hiểm." Nghẹn nửa ngày, Hạ Phi không nhịn được nói ra.

"A, mấy năm nay quá quen cuộc sống như thế rồi, chỉ là không phải nhiệm vụ, có chút sợ đông sợ tây. Rất khó chịu." Lý Thiên Hữu cười khổ, cảm thấy không cho là đúng.

"Mặc kệ thế nào, vạn sự cẩn thận một chút, có chuyện ngay lập tức gọi điện thoại." Hạ Phi bất đắc dĩ nhìn nàng, khởi động xe.

"Yên tâm đi." Nói xong Lý Thiên Hữu uể oải tựa ở trên ghế, nhắm hai mắt lại.

"Đi đâu? Công ty Lâm tiểu thư?"

"Không, quảng trường Thời Đại đi. Tôi muốn ra ngoài sưởi nắng chút." Lý Thiên Hữu vẫn nhắm mắt, nhẹ giọng nói.

"Được, tôi có việc trở về đội, tay cô cẩn thận chút. Muộn một chút tôi gọi điện thoại cho cô." Nhìn dáng vẻ Lý Thiên Hữu mệt mỏi Hạ Phi chuyên tâm lái xe, không có nói nữa.

Lý Thiên Hữu ngồi ở ghế nghỉ trung tâm quảng trường, suối phun trước mắt theo âm nhạc khi lên khi xuống, bên cạnh có vài con nít 8-9 tuổi truy đuổi nô đùa với nhau. Trên mặt nàng tươi cười, nàng thích trẻ con, yêu thích cảm giác bản thân không phải e dè ngồi dưới ánh nắng mặt trời.

[BH - EDIT] Phục Kích Ái - Phong DãDove le storie prendono vita. Scoprilo ora