Chương 55: Chiến tiền di thư . . .

6.3K 333 6
                                    


"Quy tắc cũ, mỗi người một phần, đều viết tỉ mỉ cho tôi!" Sau khi chỉ huy dò xét xong, từ trên bàn phía sau cầm lấy một xấp giấy, hắn cong cánh tay dùng sức rung lên, dùng khẩu khí ra lệnh nói.

Trần Hồng Hiên bước lên trước một bước, hắn tiếp nhận giấy trên tay chỉ huy phân chia cho mỗi người. Lý Thiên Hữu tiếp nhận giấy mỏng, nàng nhếch môi. Đây là lệ cũ xưa nay của liên đội các nàng, mỗi một lần trước nhiệm vụ mỗi người đều sẽ lưu một phần di thư cho người quan trọng nhất, để ngừa người hi sinh, ngay cả câu nói cũng không lưu lại. . .

Lý Thiên Hữu dựng khẩu súng ở bên chân, ngồi ở trên ghế. Cả người thoáng cái liền vô lực, tay nàng cầm bút ngưng thần suy nghĩ, di thư này phải viết như thế nào? Di thư lần này nàng không chỉ viết cho em gái nữa, hiện tại nàng còn có một người yêu - Lâm Bắc Thần, nhưng mà nàng phải hạ bút thế nào? Nếu như nàng thực sự hi sinh, Lâm Bắc Thần sẽ thế nào? Nàng không dám nghĩ. . .

Lý Thiên Hữu suy nghĩ khoảng một phút đồng hồ, nhẹ nhàng viết xuống một đoạn văn:

Biết rõ con đường phía trước có thể dẫn tới một thế giới khác, thân là quân nhân em cũng không thể có một chút khiếp đảm. . .

Lại như, em biết rõ chị và em cách thiên sơn vạn thủy, nhưng vẫn việc nghĩa chẳng từ nan nỗ lực leo lên về phía chị, tới gần chị, tiếp tục mà yêu chị!

Em không biết đây đến cùng có phải em phạm một sai lầm không. . .

Bắc Thần:

Nếu như chị nhìn thấy phong thư này, vậy nói rõ em đã mất. Xin đừng vì em khổ sở, quân nhân, chiến tử sa trường, biết bao vinh quang! ! !

Chỉ là,

Em phải nói với chị một câu: Thật xin lỗi. . .

Chưa từng cho chị hưởng thụ một ngày sống tốt đẹp, mà trước đó đã phải cho chị thể hội sinh ly tử biệt! ! !

...

Vẫn là muốn nói: Bắc Thần, em yêu chị! ! !

Nếu như có thể em nhất định dốc hết toàn lực bảo toàn bản thân! Bởi vì em đáp ứng chị không cho bản thân bị thương chút nào, nếu như em làm không được, như vậy chính như lời chị nói, em liền thật sự vĩnh viễn cũng không thể quay về rồi. . .

Lý Thiên Hữu dừng bút ở đây đã thấy cũng viết không nổi nữa, nàng dùng sức nắm bút máy trong tay, màu đen mực nước ở trên giấy mỏng nhòe nhòe, như nhỏ lệ. Nàng nhăn mũi, lông mày gần như xoắn xuýt một chỗ. Mũi ê ẩm, có loại xung động muốn khóc. Trong cuộc tình này, nàng vẫn muốn xin lỗi Lâm Bắc Thần, biết rõ tình yêu tốt đẹp như vậy đều không phải đi lính như nàng có thể xứng, thế nhưng nàng vẫn ích kỷ, theo đuổi không chịu trách nhiệm. Có lẽ là quá yêu, cho nên cho tới nay nàng đều mang trong lòng hổ thẹn, nàng cảm thấy nữ vương giống như Lâm Bắc Thần, cao ngạo, khí chất, mỹ lệ, cao thượng, có thể nào bị nàng vứt bỏ như vậy? Sau câu chấp thuận đó, từ biệt, có lẽ chính là âm dương xa cách nhau!

Yêu?

Tình yêu chỉ có một người phải yêu thế nào?

Tình cảm không có kết nối phải giữ gìn thế nào?

[BH - EDIT] Phục Kích Ái - Phong DãWhere stories live. Discover now