Chương 32: Có một nửa của ngươi

5.8K 507 47
                                    

Hoang Xuyên cười nhìn Lâm Thu gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Vương Vệ Chi.

Tầm mắt đột nhiên ngưng lại.

Giờ phút này, Vương Vệ Chi đang bụm mặt, thân thể cao lớn thon gầy hơi hơi cuộn lên, khóc giống như một hài tử.

Mí mắt Hoang Xuyên nhẹ nhàng chớp hai cái, run rẩy tay hướng về phía cái ót của hắn, do dự một lát, chung quy cũng không xoa xuống.

"Hại......" Hắn lắc đầu, thở dài, "Hoá ra con nít trong thiên hạ khóc lên đều là dáng vẻ này."

Hắn đưa tầm mắt nhìn về hướng bên ngoài nhà cỏ, ngơ ngẩn nhìn một đám mây thật lớn đang bị thổi đi, trong ánh mắt tràn đầy hoài niệm.

Lâm Thu trong lòng thầm nghĩ: Chưa bao giờ từng nghe nói đại năng Hoang Xuyên thời viễn cổ từng lưu lại bất cứ huyết mạch gì ở thế gian, việc này chỉ sợ làm hắn đau lòng, không nên bóc trần ra.

Vì thế liền yên lặng đứng một bên, không nói một lời.

Vương Vệ Chi dần dần cũng ngừng khóc. Hắn vốn chính là người tiêu sái, sau khi lau hết nước mắt nước mũi, hắn lại nhe hàm răng trắng, lộ ra nụ cười sảng khoái.

"Lâm Thu, vị bằng hữu như ngươi, ta định rồi!"

Dứt lời, đứng dậy hướng về phía Hoang Xuyên vái chào thật sâu: "Tiền bối, vãn bối sai một nước cờ bại bởi Lâm Thu, không còn gì để ở lại...... Cáo từ!"

"Ai, ai, không vội, không vội." Hoang Xuyên bỗng dưng xoay người, đôi mắt tràn đầy ý cười hiện lên một tia thoải mái, vẫy vẫy tay ý bảo Vương Vệ Chi ngồi xuống.

"Hử? Tiền bối?"

Hoang Xuyên chậm rì rì pha ba ly trà, tay áo vung, đem đám quân cờ trên bàn bàn cờ xốc rớt trên mặt đất, bàn tay gầy gò lau lau trên mặt bàn vài cái, sau đó đoan đoan chính chính đặt nước trà ở trước mặt Lâm Thu cùng Vương Vệ Chi.

"Ngồi ngồi, ngồi ngồi, ngồi chơi với lão nhân một chút."

"Nhưng......" mặt mày Vương Vệ Chi có chút nôn nóng, "Không dối gạt tiền bối, gia mẫu......"

Hoang Xuyên giơ tay gầy trơ như chân gà lên, tùy tiện phẩy hai cái: "Lão nhân nghe được mà, an tâm an tâm, thần thái động tác của thằng tiểu tử rắn kia nha, vừa nhìn liền biết nó nói dối. Loại lòng dạ hẹp hòi này trước mặt lão nhân, hừ hừ, vô dụng, vô dụng!"

Lâm Thu và Vương Vệ Chi liếc nhau, trong lòng kinh ngạc lại bội phục, thầm than quả nhiên gừng càng già càng cay.

"Nhưng mà thế này......" Hoang Xuyên run hàng lông mày thưa thớt, "Thế sự nha, là phúc hay là họa, ai có thể chân chính nói cho chuẩn được chứ? Chuyện tốt chưa chắc là tốt, chuyện xấu cũng chưa chắc là xấu. Thôi thôi, không nói với các ngươi cái này. Người trẻ tuổi, không cần tang thương như vậy."

"Ta năm đó lấy kiếm nhập đạo, dựa vào kiếm ý cùng cộng minh với thiên địa đại đạo, mượn bước này mà bước qua Đại Thừa, tiến vào tiên cảnh. Truyền thừa của ta, chính là lĩnh ngộ kiếm ý này."

Vương Vệ Chi không khỏi hơi hơi mở to đôi mắt, môi mỏng nhẹ nhàng rung động, hiển nhiên là động tâm cực kỳ.

Nhưng hắn đã bại bởi Lâm Thu, tuy rằng trong mắt hắn khao khát cơ hồ muốn phun ra, lại cố gắng tự kiềm chế, móng tay véo thật sâu vào lòng bàn tay.

【HOÀN】NAM CHỦ TỈNH TỈNH! Ngươi là của nữ chủ !!Where stories live. Discover now