Chương 23 - Yếu ớt

5.6K 235 15
                                    

Một khắc khi nghe được câu nói kia của Giản Khuynh Mặc, hốc mắt bỗng nhiên sưng lợi hại, Mộ Dung Tuyết cảm thấy có chua xót cùng ủy khuất từ lồng ngực mãnh liệt tràn ra, làm cho nàng thiếu chút nữa muốn rơi lệ.

Đây là làm sao vậy, nàng không biết chính mình vì cớ gì lại hỏi như vậy, có thể chỉ là muốn biết, kìm lòng không đậu liền nói ra.

Có được đáp án thì lại làm sao? Nhưng mà, nghe được nàng chưa có người thích, tâm tình nặng nề thoáng cái vơi đi không ít.......

Giản Khuynh Mặc chăm chú quan sát nàng, tuy là lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dung Tuyết, lại không hiểu sao lại có hảo cảm với nàng. Trực giác mách bảo rằng, hài tử này rất đơn thuần, cũng rất yếu ớt.

Trước khi ẩn cư, Giản Khuynh Mặc cũng là người bước ra từ mưa máu gió tanh, những hồi tranh đấu này nàng xem không ít, cũng học được cách xây dừng tầng phòng bị người khác. Nhưng đối với cô nương này thật bất đồng. Từ trên người nàng ấy, không thể tìm được một tia uy hiếp nào, thần kinh luôn căng thẳng liền có thể thư giản một chút. Nếu là bình thường, đổi thành một người nào khác, nàng không thể có kiên nhẫn mà nghe những lời như thế này.

Bàn tay nắm lấy cổ tay nàng, Giản Khuynh Mặc nhìn ra thân thể đơn bạc này không hề có nội lực, là không biết võ công sao? Nàng kinh ngạc vạn phần, hậu nhân của Mộ Dung thế gia uy danh một phương cư nhiên không biết võ công, đây là có chuyện gì?

Bị nàng bỗng nhiên nắm lấy cổ tay, Mộ Dung Tuyết cả kinh, phản ứng đầu tiên chính là giãy ra.

"Ngươi làm cái gì?"

"Đừng sợ, ta không có ý muốn hại ngươi." Giản Khuynh Mặc cong khóe miệng. "Mộ Dung Đường không có dạy ngươi võ công sao?"

Mộ Dung Tuyết lắc đầu: "Cha không hy vọng ta giao thiệp với giang hồ, ngày thường chỉ để ta ở trong trang bồi nương trò chuyện, vẫn không có dạy võ công gì."

"Mộ Dung kiếm pháp ở trong chốn giang hồ có tiếng tăm lừng lẫy, các ngươi muốn tị thế (lánh xa sự đời), nhưng những kẻ ham muốn Mộ Dung kiếm pháp chắc chắn sẽ không để yên. Đang ở giang hồ, làm sao có khả năng tránh khỏi phân tranh, Mộ Dung Đường nghĩ cũng quá đơn giản đi. Hắn sao có thể bảo hộ ngươi cả đời?" Giản Khuynh Mặc nhẹ nhàng lắc đầu. Thật không ngờ trang chủ Ngự Kiếm sơn trang này cũng có suy nghĩ không thực tế như thế, cây to đón gió lớn, đạo lý này ai không biết? Chỉ sợ nhất thời sủng nịch hại cả đời Mộ Dung Tuyết.

"Mộ Dung Tuyết, ngươi sợ hãi không?"

Mộ Dung Tuyết nâng mắt nhìn Giản Khuynh Mặc. "Sợ cái gì?"

Giản Khuynh Mặc cười khẽ. "Ngươi rõ ràng biết ta nói là cái gì, gia viên bị hủy, cừu nhân đuổi giết, một đêm đó, tất cả vinh quang hiển hách đều theo phế tích sụp đổ. Nhiều người không chứng kiến sự tình đều cố gắng moi tin tức, trong bóng tối cũng có rất nhiều kẻ muốn mạng của cha và nương ngươi, như vậy, ngươi còn không sợ sao?"

Sợ hãi ẩn sâu trong nội tâm bị Giản Khuynh Mặc từng chút khơi gợi, ngực như là bị đánh một chùy, Mộ Dung Tuyết khấu mạnh vào thân cây, móng tay khảm vào vỏ cây thô ráp.

[BHTT][Edit][Hoàn] Phong hoa tuyết - Ái Hữu Đa ViễnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ