TG17: Thanh Mai Xứng Trúc Mã (4)

3.7K 426 23
                                    

Edt: Mítt
~~~~~~~

Trường học nơi Tô Vãn ở là tiểu học mười ba, láng giềng là cao trung mười ba.

“Tiểu Vãn, dậy ăn cơm!” Buổi sáng 6 giờ, Tô Vãn mơ mơ màng màng bị Lưu Lệ kêu dậy.

Lúc này cũng đúng là thời gian đi làm của Tô Quốc Lượng, mỗi ngày hai cha con đều cùng nhau ăn cơm sáng, tuy rằng tiểu học mười ba cách nhà Tô Vãn cũng không xa, nhưng mỗi buổi sáng Tô Quốc Lượng đều sẽ nhân lúc đi làm, tiện đường đạp xe đạp đưa Tô Vãn đi học.

Thời điểm có Tô Quốc Lượng ở nhà, Lưu Lệ đều kêu Tô Vãn là “Tiểu Vãn”, ngữ khí không tính là lạnh nhạt, nhưng cũng tuyệt không nhiệt tình, mà thời điểm Tô Quốc Lượng đi làm rồi, đại đa số thời gian cô ta đều sẽ kêu cô là “Con ranh chết tiệt kia”.

Nguyên chủ vốn có thể chất yếu ớt hơn nữa đầu óc cũng có chút trì độn, đối với những điều này vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, cô ấy chưa bao giờ ở trước mặt Tô Quốc Lượng nói đến chuyện Lưu Lệ, cho nên Tô Quốc Lượng thành thật vẫn luôn cho rằng vợ mình đối xử với con gái lớn của mình không tồi.

“Chào ba, chào mẹ.” Tô Vãn mặc giáo phục màu xanh lam có chút dài rộng chậm rãi đi ra khỏi phòng mình.

“Tiểu Vãn, mau tới ăn cơm, không thôi sẽ bị nguội.”

Tô Quốc Lượng cố ý gắp một miếng thịt bỏ vào chén Tô Vãn, Lưu Lệ một bên nhìn thoáng qua, đem mặt chuyển sang chỗ khác cũng không có nói lời nào.

Hiện giờ Tô Thanh Mai năm tuổi còn đang đi nhà trẻ, thời gian này Lưu Lệ cũng không có kêu con gái bảo bối của mình rời giường, hơn nữa cô ta còn riêng để lại khối thịt ngon nhất lớn nhất ở trong nồi cho Tô Thanh Mai.

Tô Vãn đến phòng vệ sinh nhỏ hẹp rửa mặt xong lại đem tóc dài của mình cột lưu loát thành một cái đuôi ngựa, lúc này mới bước nhanh đi ra.

Một bữa cơm sáng ăn thật nhanh, cơm nước xong Tô Vãn liền mang cặp sách cùng Tô Quốc Lượng ra cửa, buổi sáng không khí đặc biệt tươi mát, Tô Quốc Lượng lấy xe đạp của mình đẩy ra cửa viện, Tô Vãn ngựa quen đường cũ ngồi xuống trên yên sau xe, nhìn bóng dáng rộng lớn của người đàn ông trước mặt, Tô Vãn nhịn không được nhẹ nhàng mở miệng: “Ba, về sau ba có thể thường xuyên ở nhà với con không?”

Đang đạp xe Tô Quốc Lượng nghe con gái mình nói, sửng sốt một chút: “Tiểu Vãn, có chuyện gì vậy? Ba không ở nhà, nhưng còn mẹ mà, con là cảm thấy nhàm chán sao?”

“Không, không phải, là……”

Tô Vãn do dự, mắt thấy lại qua thêm một cái giao lộ sẽ đến cổng lớn trường học, Tô Vãn lúc này mới thấp giọng nói: “Lúc ba không ở nhà mẹ liền dùng dây mây đánh con, đau lắm. Chỉ có lúc ba ở nhà mẹ mới không đánh con, cũng sẽ không mắng con là con ranh chết tiệt kia.”

“Con nói cái gì?”

Nghe Tô Vãn nói, Tô Quốc Lượng lập tức dừng xe lại, cả người nhảy xuống xe đạp ánh mắt nghiêm túc nhìn con gái trên yên sau: “Con nói đều là sự thật?”

Cảm giác được Tô Quốc Lượng nghiêm túc, trên khuôn mặt nhỏ gầy ốm của Tô Vãn lập tức lộ ra biểu tình sợ hãi ủy khuất: “Ba ba, ba ba người đừng đánh con! Đừng đánh con, con không dám! Con không dám nữa!”

(Q2)[Edit][Xuyên Nhanh] Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ - Muội Chỉ Ái Cật Nhục (Hoàn)Where stories live. Discover now