Chương 113

4.2K 228 9
                                    

"Nếu tình trạng đã chuyển biến theo hướng tốt lên, gã nhất định sẽ tỉnh lại." Oánh Tú đau lòng vuốt ve mặt Tề Hạo Minh, hai ngày qua mệt mỏi không chỉ có nàng, khó khăn nhất vẫn là y.

"Nàng và Trác Nhân cứ ở trong phòng, cố gắng ít đi lại, ta kêu Nghiêm ma ma điều thêm người tới viện của nàng."

"Chàng yên tâm, thiếp sẽ tự chiếu cố chính mình, mấy ngày nay chàng không có thời gian bôi thuốc, đừng đứng quá nhiều, biết không?"

Tề Hạo Minh cẩn thận đỡ nàng về giường, dịu dàng nói: "Ta biết, đứng lâu như vậy nàng cũng mệt, ta kêu Tử Yên bóp chân cho nàng một chút."

Tề Hạo Minh ra ngoài kêu Tử Yên, Tử Yên đỡ hai chân nàng lên giường, vừa kéo cao quần liền thấy hai đùi sưng rất lớn.

"Tiểu thư, lúc người sinh Đại thiếu gia không sưng lớn như vậy." Tử Yên lo lắng rửa tay, sau khi làm ấm mới nhẹ nhàng xoa bóp cho Oánh Tú.

"Đại cữu mẫu nói thai đầu thường sẽ nhỏ." Oánh Tú nhíu mày, cái thai này, nàng đúng thật sợ hài tử quá lớn.

Vào đêm, Trác Nhân dọn tới cách vách viện của Oánh Tú. Tráng Tráng say sưa ngủ ở sương phòng phía sau, Oánh Tú từ trong mộng bừng tỉnh, thử chuyển động thân mình. Thanh Bích canh giữ bên ngoài nghe có động tĩnh liền chạy tới: "Tiểu thư, sao vậy?"

"Lấy giúp ta chút nước." Thanh Bích lót thêm cái đệm sau lưng Oánh Tú, đi qua rót trà, phát hiện nước đã lạnh, vội mở cửa phân phó Tử Yên gác đêm bên ngoài đi nấu một ít, sau đó trở về bóp chân cho nàng, "Tiểu thư, có phải khó chịu lắm không? Nô tỳ kêu Nghiêm ma ma tới xem một cái?"

"Đừng đi, vẫn là để ngày mai rồi nói." Oánh Tú nhắm mắt, đáy lòng không khỏi cảm thấy bất an, "Đi xem thiếu gia ngủ thế nào rồi."

Thanh Bích nhẹ nhàng mở cửa sương phòng phía sau, bà vú canh giữ bên mép giường bỗng nhiên bừng tỉnh, thấy là Thanh Bích, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Thanh Bích nhìn thoáng qua Tráng Tráng ngủ say trên giường, thấp giọng: "Tiểu thư kêu ta tới xem, thiếu gia ngủ có ngon giấc không?"

"Ban đầu có chút không an ổn, hiện tại khá hơn nhiều."

Thanh Bích gật đầu lặng lẽ rời đi, Tử Yên đã mang nước ấm tới, Oánh Tú nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, trái tim vẫn khó có thể yên tâm.

"Giờ nào rồi?"

"Tiểu thư, đã qua giờ Tý."

"Tử Yên, ngươi qua chỗ cô gia, xem chàng có nghỉ ngơi không."

Thanh Bích đỡ nàng nằm xuống. Xung quanh vô cùng an tĩnh, Oánh Tú tính toán thời gian Tử Yên đi, hình như đã quá lâu còn chưa trở về. Thanh Bích ở ngoài màn che, cũng không dám ngủ.

Một lát sau, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, không chờ Thanh Bích đứng dậy, cửa đã mở ra, Trác Nhân khoác một chiếc áo choàng trên người, vội vàng đến.

Oánh Tú xốc màn che liền thấy, trên tay Trác Nhân còn cầm thanh kiếm, "Xảy ra chuyện gì?"

"Phu nhân, người cứ nằm yên đừng nhúc nhích, nơi này có ta là được." 

Sống lại lần nữa làm nữ nhân hầu môn - Tô Tiểu LươngWhere stories live. Discover now