Chương 5: Con chính là khỉ con đôi ta sinh

1K 100 7
                                    

Cố Giai Mính cảm nhận được lực đạo trên vai không nhẹ không nặng , trái tim thình thịch một tiếng, cảm giác như lông và xương cốt toàn thân của mình đều căng thẳng, cậu mặt mộc nói: "Chờ ba nạp 200 đồng tiền điện thoại, xem bây giờ còn ưu đãi không."

Không nghe nói qua chuyện trước đó Mặc tổng hơi hơi nhăn nhăn mày, không rõ sinh con cùng nạp tiền điện thoại có quan hệ gì.

Vốn dĩ một đề tài thực ái muội , cứ như vậy bị Cố tiểu yêu diệt chết.

Vẻ mặt Mặc Trạch Dương mờ mịt, khó hiểu truy vấn: "Ba ba, đây không phải mua bắp lớn đưa bắp nhỏ......"

Cố Giai Mính nhét một viên đậu phộng vào trong miệng Mặc Trạch Dương , tức giận nói: "Câm miệng con lại ! Qua một bên nghiến răng đi !"

Mặc Uẩn Tề ôm Mặc Trạch Dương ra phòng bếp, lại cười nói: "Đúng vậy, mua lớn đưa nhỏ, mua 1 tặng 2, có thể còn tặng ba."

Mặc Trạch Dương nhíu lại mày nhỏ, đồng tình nhìn Mặc Uẩn Tề: "Chú có phải không có tiền mới đến tìm chúng ta? Chú làm ăn khẳng định thâm hụt tiền, về sau không cần đưa nhiều như vậy."

Mặc Uẩn Tề bật cười, đầu óc vật nhỏ còn rất tinh ý .

Mặc Trạch Dương sẽ không dùng đũa, có lẽ là móng vuốt không phân chia tốt, cái khác đều có thể học mau lại giỏi, duy kỹ năng dùng đũa làm sao cũng học không được. Cố Giai Mính vì thế mua nĩa và muỗng cho tiểu bảo bảo, Mặc Trạch Dương nắm chặt , kiên cường tự ăn cơm.

Cố Giai Mính đem đùi gà hầm mềm mại cắt thành khối nhỏ, trộn cùng cơm, đây là tiện cho Mặc Trạch Dương dùng muỗng.

Mặc Uẩn Tề cảm thấy hứng thú nhìn Mặc nhãi con ăn cơm, trên bàn trước người phanh một tiếng, buổi sáng thì tô to còn giờ thì là một thau lớn được đặt trước người, cơn gạo trắng ngần đầy ấp giống như ngọn núi nhỏ, vì để được càng nhiều, bị người cố ý dồn nén.

Cố Giai Mính hào khí vẫy vẫy tay với hắn, "Ăn đi! Đừng khách khí!" Ăn nhiều một ngụm, nợ còn một chút, Cố tiểu yêu muốn vỗ tay vì sự cơ trí của mình.

Mặc tổng nghi hoặc nhìn nhìn cái chén có thể dùng tới cái thau để hình dung, không dám tin tưởng lại đánh giá một lần, "Đây là......"

"Cơm a, anh ở Y quốc không ăn cơm?" Cố Giai Mính nhướng mày, làm bình dân yêu bản địa thật sự không thể lý giải sinh hoạt hào môn quý tộc của các mấy người nước ngoài đó , cơm cũng không ăn, thật là đáng thương lại thật đáng buồn. Cậu có lòng tốt phổ cập khoa học cho đối phương : "Gạo! Từ xưa chính là một trong các món chính của Hoa Quốc ."

Mặc Trạch Dương liếm liếm khóe miệng, rất phối hợp lặp lại một lần: "Gạo!"

Cố Giai Mính vừa lòng xoa xoa đầu dưa của thú con , xem đi, thanh vận mẫu học của thú con đều giỏi hơn anh ta, thông minh khẳng định là do ba rồi.

Mặc tổng khóe miệng ngoéo một cái, bất đắc dĩ nói: "Tôi là nói cái thau này."

Cố Giai Mính ngồi xuống ăn cơm, mình quả thực là cái chén nhỏ rất bình thường , thoạt nhìn một chút cũng không giống thùng cơm không có tiền đồ , "Đây là mẹ anh kêu người đưa tới, tôi thấy sạch sẽ nên dùng."

Sau khi bị cha ruột của con trai tìm tới cửaWhere stories live. Discover now