Chương 22: Ba chương hợp nhất

554 60 13
                                    

Editor: Gấu Lam

Editor có lời muốn nói : Em lạy chị tác giả, huhuuu, chị làm vậy là chết em rồi :(((

Mặc Uẩn Tề ngóng nhìn cậu thật sâu , bất động thanh sắc điều chỉnh tốt  biểu tình của mình, sắc mặt tuy rằng khôi phục như thường,  trong con ngươi màu đen vẫn còn sót lại khiếp sợ vừa rồi, còn có nghi hoặc khó lòng che dấu , hắn trầm giọng nói: "Anh không yên tâm em, nên lại đây nhìn xem."

Cố Giai Mính nhấp nhấp miệng, buông hoa yêu ra, nhỏ giọng uy hiếp nói: "Chạy nhanh đi! Chạy, hiểu không?"

Hoa yêu hiển nhiên bị đánh sợ, khẩn trương nuốt ngụm máu trong miệng  xuống, cố bò dậy, giống như người bình thường , chạy một mạch như bay, tựa như sợ Cố Giai Mính đổi ý. Hung danh của Cố Giai Mính vang dội toàn bộ Yêu giới , một lời không hợp liền đánh ngươi, yêu quái lai lịch không rõ nhưng giá trị vũ lực cực cao, tính tình lại cực kém, nói đạo lý với cậu có đôi khi còn không hiểu, cậu cho rằng yêu tinh hẳn là cường giả vi tôn, không nghe lời thì bắt lại đánh, hôm nay chỉ ăn mấy đá thôi, hoa yêu cho rằng mình đã nhặt được tiện nghi rồi.

Cố Giai Mính đứng  tại chỗ, chột dạ không dám động, sợ Mặc Uẩn Tề hỏi ra câu nào mà cậu trả lời không được.

Mặc Uẩn Tề đi qua , cởi áo khoác của mình, bao lấy Cố Giai Mính , nhìn đôi mắt lập lòe của Cố Giai Mính , hắn rũ mắt, ôn hòa nói: "Mặc ít như vậy đã chạy ra, lạnh hay không? Cũng không biết bung dù, bộ nghĩ mình là hài tử thật à?"

Cố Giai Mính há miệng thở dốc, cảm thụ được độ ấm trên người, giọng nói tựa như bị nghẹn một cục bông,  nói không nên lời. Ngực thoáng nhói lên, cậu muốn nói hết ra cho thống khoái chút, lại không biết nói thế nào, chỉ có thể để Mặc Uẩn Tề khoác áo cho cậu,  sau đó đã bị đối phương ôm vào trong ngực.

Siết chặt, Cố Giai Mính gác cằm trên vai Mặc Uẩn Tề , giờ khắc này cảm xúc hết sức mẫn cảm, cậu thậm chí cảm nhận được cảm xúc sợ hãi của đối phương . Mặc Uẩn Tề đang sợ cái gì? Sợ năng lực cậu mới vừa rồi lộ ra sao?

Đột nhiên, ngực Cố Giai Mính có hơi đau.

Ôm một hồi thật lâu, Mặc Uẩn Tề đem mặt dán trên má Cố Giai Mính , cảm thụ độ ấm của cậu, chỉ có như vậy hắn mới có thể  cảm nhận được chuẩn xác rằng người này ở  trong lòng mình, cậu sẽ không rời đi. "Không tính dẫn anh đi gặp bạn em sao?" Thanh âm Mặc Uẩn Tề rất thấp, thực trầm, thực dịu dàng, đến mức làm trái tim Cố Giai Mính siết thật chặt. Cảm giác này chưa từng có, làm cậu không biết  gật đầu làm sao, lần đầu tiên chủ động lôi kéo tay Mặc Uẩn Tề .

Đường trở về tiệm đồ cổ không lâu lắm, Cố Giai Mính lại cảm giác như mình  xuyên qua thời không, trôi qua một thế kỷ dài, đầu óc cũng trở nên ngu ngốc.

Nghĩ ngợi quá nhiều, lo lắng quá nhiều, làm hồ ly nhỏ luôn dựa theo bản năng hành động bị chết máy toàn bộ đầu óc rồi , trống rỗng, không biết mình nên làm cái gì.

Mặc Uẩn Tề nắm chặt tay cậu,  gì cũng không hỏi, giống như đang ấp ủ ,  làm cho Cố Giai Mính càng sợ hãi, "Anh, anh không có gì muốn hỏi tôi sao?"

Sau khi bị cha ruột của con trai tìm tới cửaWhere stories live. Discover now