Chương 37 (1)

52 5 0
                                    

Editor: Sa Hạ

Sống hơn 20 năm, lần đầu tiên Tô Đồng tới một quán bar ầm ĩ như vậy.

Nếu không phải vì Văn Cảnh kéo đi, thì ngay lúc bước vào cửa, có thể cô đã bỏ chạy.

Hai người đi tới vị trí trung tâm, có bốn cái cầu thang dài hình xoắn ốc.

Những chiếc đèn đầy sắc màu treo trên mái vòm rất cao chiếu xuống khiến cho không gian càng thêm huyền bí.

Tầng dưới cùng của quán bar có rất nhiều người đang nhảy nhót lắc mông trên sàn nhảy, giống như một đám yêu ma đang nhảy múa điên cuồng.

Nhìn thấy một màn này, ngay cả Văn Cảnh cũng không khỏi nhíu mày chứ nói chi là Tô Đồng.

——

Lần cuối cùng anh đến đây là mười năm trước, lúc ấy nó không có 'náo nhiệt' như bây giờ.

Với mức độ âm thanh và hiệu ứng ánh sáng như vậy, anh muốn bảo vệ an toàn cho Tô Đồng cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Nghĩ tới đây, Văn Cảnh hơi nghiêng người, lợi dụng tiếng ồn ở đây để liên lạc với Todd.

"Người ở đây quá nhiều, cậu với Leo vào đi."

"Ai?" Todd sửng sốt: "Thế bên ngoài...."

Ngữ khí của Văn Cảnh lạnh nhạt: "Có người của Văn gia ở đó, sẽ không có vấn đề gì đâu."

".......Được."

Văn Cảnh ngắt liên lạc, dư quang thoáng nhìn qua, nhìn chằm chằm một người đi từ phía dưới cầu thang lên.

Nhìn động tác kia hẳn là muốn đi về phía chỗ này.

Nhớ tới cuộc gọi của lão quản gia trước khi đi vào, Văn Cảnh không kiên nhẫn bĩu môi, giữ chặt lấy Tô Đồng đi xuống dưới từ cầu thang bên kia.

Phía sau, người nọ ở xa xa liền sửng sốt, không dám lộ ra, tiếp tục đi theo lên.

Chẳng qua là lần này hắn đã thông minh, vẫn không có tiến lên, chỉ đứng cách hai người không xa ở phía sau.

Mắt thấy Văn Cảnh kéo mình xuống chỗ đám yêu ma đang nhảy điên cuồng phía dưới, trong lòng Tô Đồng rất sợ, do dự rút tay mình về.

Cảm giác được động tác của cô, người đàn ông đi phía trước liền đưa mắt nhìn lại.

"Làm sao vậy?"

Anh nói với cô bằng khẩu hình.

"Tôi thấy ở trên lầu có chút an tĩnh, chúng ta đi lên trên đi?'

Tô Đồng áp sát lại, nói lớn hết cỡ với Văn Cảnh.

Nhưng mà cô rất khó nghe thấy được giọng nói của chính mình ở một nơi ồn ào tiếng nhạc.

Văn Cảnh thì lại nghe được giọng nói của cô không có bất kỳ trở ngại nào.

Anh thuận thế cúi người xuống, kề sát bên tai của cô gái.

"Khu rượu ở dưới lầu, bên trên là........khu nghỉ ngơi."

Không biết có phải là do ảo giác của Tô Đồng hay không, ba chữ cuối cùng......nói ra khỏi miệng, ngữ khí của Văn Cảnh có chút ẩn ý.

【 HOÀN 】ANH ẤY THẬT ĐIÊN RỒNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ