Chương 16: Có thể là cha đẻ con?

9.4K 554 73
                                    

Đàm Minh Triết cũng không tính bị hai người kia quên lãng, thời điểm ăn cơm tối, cậu được chia cho một sợi mì, một mảnh dưa chuột cùng nửa miếng rau cải xanh.

Kỳ thực khẩu phần ăn này đối với cậu mà nói đã coi như là không ít, bất quá Đàm Minh Triết vẫn cảm thấy mình đang bị thương hại.

Đàm tí hon ngồi ở trong cái mâm trên bàn ăn, cùng thức ăn của mình đồng thời âm u hao tổn tinh thần.

Không biết là ai không đóng cửa sổ lại, một cơn gió thổi tới, Đàm Minh Triết không ngồi vững vàng từ trong cái mâm bị hất bay, tay chân cậu lanh lẹ nắm lấy thức ăn của mình, chính là cái sợi mì kia, cứ như vậy bị rơi ra ngoài, bởi vì đầu mì sợi rất mỏng lại không có gì trói chặt, kết thúc sẽ không tránh khỏi việc sợi mì cùng cậu bay ra ngoài.

Thẩm Đường Cửu nhanh nhẹn kẹp lấy Đàm Minh Triết đã bay xa hơn một thước. Đúng chính là "kẹp lấy" dùng đũa kẹp lấy.

Đàm Tiểu Duệ đầu tiên là trợn mắt ngoác mồm, sau đó bùng nổ ra một trận cười to.

Thẩm Đường Cửu cũng nhịn cười không được, liếc mắt nhìn Đàm Tiểu Duệ một cái, rồi lại nhìn sang cửa sổ, Đàm Tiểu Duệ hiểu ý nhanh chóng chạy tới đóng cửa sổ lại.

Ai nha nha, sau này mở cửa sổ phải cẩn thận, ba ba biến nhỏ như vậy, một cơn gió có thể thổi bay.

Đàm Minh Triết thở phào nhẹ nhõm tuy rằng trong lòng vẫn còn sợ hãi, thuận theo công cụ chính mình bám lấy nhìn lên, thấy là đôi đũa nhất thời khó chịu, trợn mắt trừng Thẩm Đường Cửu, vỗ vỗ đôi đũa ra hiệu Thẩm Đường Cửu nhanh chóng thả cậu xuống, bằng không cảm giác này quá biệt nữu, giống như là bị người nào đó ăn vào trong bụng.

Cậy tuy rằng không ngại bị Thẩm thiếu gia ăn vào trong bụng, nhưng tuyệt đối không phải dùng phương thức này a!

Thẩm Đường Cửu đem Đàm Minh Triết đưa về bàn ăn, sau đó mới buông đũa ra.

Đàm Tiểu Duệ đóng cửa sổ xong trở về nhìn thấy bộ dạng chật vật Đàm Minh Triết thì không nhịn được cười, khiến Thẩm Đường Cửu cũng cùng không ngậm mồm vào được.

Đàm Minh Triết ngồi xếp bằng, thở dài.

Cười đi cười đi, hai gia hoả này không có lòng thông cảm!

Thẩm Đường Cửu một lần nữa từ trong bát của chính mình chọn một sợi mì để tới trong cái mâm cho Đàm Minh Triết, âm thanh còn mang theo ý cười: "Cậu có máy theo dõi không?"

Đàm Minh Triết quay đầu liếc mắt nhìn hắn: "Có a, làm sao vậy?"

"Cậu để trên người mình một cái đi, đỡ phải ngày nào đó ra ngoài gió to, cậu bị thổi bay, chúng tôi không tìm được cậu. Thời điểm đó Tiểu Duệ không phải là cười cậu mà là khóc nhè." Thẩm Đường Cửu cân nhắc vấn đề coi như chu toàn, hắn nói tình huống như thế cũng không phải không thể xảy ra.

Đàm Tiểu Duệ quả nhiên không cười, sốt sắng mà nhìn Đàm Minh Triết: "Ba ba, ba ba đừng để gió bị thổi bay."

"Yên tâm đi, trong lòng ba ba nắm chắc." Đàm Minh Triết trầm mặc một hồi, mới nói với Thẩm Đường Cửu, "Được đó, chờ cơm nước xong tôi dẫn anh đi phòng làm việc tìm cái máy theo dõi thích hợp."

(EDIT) Ôm Mê Nhĩ Lão Cha Đi Gặp Cha 揣着迷你老爸去认爹Where stories live. Discover now