👩Chương 43: Đố kị👩

2.8K 152 9
                                    

Nguồn: Greenhouse Novels

🐍🐍🐍

Chúc Hằng bóp chai nước bằng nhựa nghe răng rắc. Hai chân cậu gác lên nhau, vắt thành hình chữ ngũ. Những phục sức kim loại trên chiếc áo jean loáng thoáng phản chiếu lấp lánh. Mắt cậu nhìn chằm chằm vào chàng thiếu niên ngồi sau chiếc đàn piano, rất muốn nói ánh mắt chứa chan tình cảm kia là có ý gì? Lần trước bị kéo vào trong hẻm đập một trận vẫn chưa đủ sao? Chúc Hằng canh rất kỹ. Cậu không làm gì được Nguyên Trạch nhưng người ngoài đừng hòng tơ tưởng gì đến em gái cậu.

Chúc Hằng càng nhìn Đường Việt càng cảm thấy ngứa mắt.

Đàn em theo đưa nước, đưa đồ ăn vặt cho Chúc Hằng cứ nhìn chằm chằm lên sân khấu, miệng há hốc, trông khá ngốc: "Đại ca, em gái anh đẹp quá."

Chúc Hằng vẫn vắt chéo chân, liếc một cái, đuôi mắt nhướng lên, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, giọng rất hờ hững: "Đẹp?"

Cậu em gật đầu lia lịa. "Phải phải."

Sau đó, Chúc Hằng nhếch môi, đưa tay đánh bộp vào đầu cậu kia, cực kỳ kiêu ngạo chỉ lên sân khấu. "Đó là em gái tao."

Cậu em xoa đầu, giọng hơi ấm ức: "Em biết mà."

Chúc Hằng nghiêm giọng, trừng mắt thật to: "Vậy mày còn dám nhìn? Coi chừng ăn đập bây giờ." Nói rồi cậu giơ tay lên làm động tác như sắp đánh.

Cậu kia vội vàng ôm đầu, sau đó nhân lúc Chúc Hằng không để ý, len lén nhìn lên sân khấu một chút.

Bản hòa tấu tỳ bà và piano Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ kết thúc, Đường Việt và Chúc Yểu đứng dậy, cúi người chào các vị lãnh đạo, các thầy cô và các bạn học sinh bên dưới. Đường Việt thư sinh cao ráo, Chúc Yểu mặc váy cổ trang đứng bên cạnh càng có vẻ nhỏ nhắn mong manh. Tiếng vỗ tay như tiếng sấm, màn từ từ được kéo lại. Đường Việt quay đầu qua nhìn Chúc Yểu, ngại ngùng nói: "Chúc Yểu, cậu mặc thế này... thật là đẹp."

Chúc Yểu biết Nguyên Trạch không thích mình tiếp xúc với Đường Việt, cho nên dạo này cô không thường nói chuyện với cậu nữa. Còn Đường Việt, biết anh trai cô có thành kiến với mình, trong nhất thời không biết phải giải quyết thế nào nên đành giữ khoảng cách rồi tính.

Chúc Yểu mỉm cười nói cảm ơn. Cô ăn mặc mỏng manh, lúc nãy chăm chú đàn tỳ bà thì không thấy gì, bây giờ lạnh đến nỗi hai hàm răng run lên cầm cập, phần da thịt lộ ra ngoài nổi hết cả da gà. Vừa bước vào cánh gà, Triệu Thiến Đình liền đưa chiếc áo lông trên tay cho Chúc Yểu khoác vào rồi cười thật tươi, ca ngợi: "Lúc nãy hai cậu phối hợp với nhau quả là hoàn mỹ, đúng là hết sức ăn ý." Đường Việt ngượng ngùng gãi đầu, đưa mắt nhìn Chúc Yểu.

Chúc Yểu đang lạnh run cả người, cô rụt đầu lại, hắt xì một cái, chóp mũi xinh xắn đã hơi ửng đỏ.

Triệu Thiến Đình vội vàng giục cô. "Chúc Yểu, cậu đi thay quần áo trước đi, đừng để bị cảm."

Chúc Yểu gật đầu lia lịa, run rẩy chạy vào phòng thay quần áo.

Triệu Thiến Đình nhìn theo bóng lưng Chúc Yểu, sau đó mắt liếc về phía Lâm Chỉ Y và Hứa Du Du bên cạnh. Lúc nãy không có thời gian, bây giờ tiết mục đã diễn xong, Triệu Thiến Đình nhìn Hứa Du Du với một ánh mắt khác.

Công chúa, ngoan một chút [HĐ•Sủng] [FULL]Where stories live. Discover now