Chương 3

8.5K 225 5
                                    

Giữa những ánh mắt đan xen phức tạp cô bình tĩnh đối diện với anh, "Anh đè lên váy tôi."

Hoắc Hàn đầu tiên là sửng sốt, cúi đầu nhìn liền thấy chân mình đang đè lên mép váy màu đen của cô, anh lập tức hướng bên trái di di, dường như xem cô là thú dữ, hồng thủy mà tránh.

Nếu người đàn ông này đã đem "Đường ai nấy đi" chấp hành đến hoàn hảo như vậy, cô tự nhiên cũng không thể không biết điều.

Vì thế, Ôn Thiên Thụ phi thường biết điều mà nhặt lại sợi tóc dính trên vai anh.

Bàn tay trắng trẻo từ trước mắt thoảng qua, khi Hoắc Hàn nghi hoặc nhìn lại, cô cũng đang nhìn anh, ngón tay mảnh khảnh câu lấy sợi tóc đen, cuốn một vòng lại một vòng, anh ý thức được đó là cái gì, biểu tình có chút mất tự nhiên.

Nhưng tâm tình Ôn Thiên Thụ thật ra lại tốt hơn, đẩy cửa chuẩn bị xuống xe.

Xe chuyên dụng đi đường núi, sàn xe phần lớn rất cao, cô đánh giá sai độ cao, người thiếu chút nữa ra ngã ra bên ngoài, một bàn tay to hữu lực nhanh chóng kéo cô lại.

Bàn tay nắm chặt cánh tay cô có đốt ngón tay thon dài, xúc cảm ấm áp mà thô ráp, hình như còn có vết chai mỏng, nếu không phải hàng năm sử dụng súng ống, hẳn là sẽ không lưu lại dấu vết ở nơi đó.

Anh buông tay ra, cô nhẹ giọng nói, "Cảm ơn."

Hoắc Hàn không nói gì thêm, ánh mắt anh giống như đang nhìn một người xa lạ bèo nước gặp nhau, lãnh đạm đến cơ hồ nhìn không ra một tia tình cảm ngày xưa.

"Hẹn gặp lại."

Ôn Thiên Thụ hướng anh vẫy vẫy tay.

Cô một thân váy đen, ánh lên ánh mặt trời sau giữa trưa, da thịt trắng đến lóa mắt, chờ đến khi tầm mắt Hoắc Hàn lại lần nữa rõ ràng, thân ảnh tinh tế đã lẫn vào đám người trong phố nhỏ.

"Anh Hàn," người đàn ông trẻ tuổi tên Thịnh Thiên Chúc cười hì hì từ phía sau thò qua, trêu ghẹo nói, "Người đều đã đi xa, còn nhìn cái gì nữa?"

Cậu ta nhớ tới một màn trên xe kia, "Hai người trước kia quen biết sao?"

Hoắc Hàn nhàn nhạt liếc mắt qua một cái, "Tiền xe đã thu chưa?"

"Anh Hàn, giác ngộ tư tưởng sao có thể thấp như vậy?" Thịnh Thiên Chúc nhún nhún vai, "Mỹ nữ người ta đi nhờ xe, thế nhưng còn muốn thu phí!"

Không tiếng động thêm vào một câu: Anh xứng đáng đến giờ vẫn độc thân!

Hoắc Hàn sờ đến điếu thuốc trên vành tai, cắn trong miệng, Thịnh Thiên Chúc liền biết cơn nghiện thuốc lá của anh lại tới nên theo thói quen tính tìm bật lửa trong túi quần.

Trong khoảng thời gian Hoắc Hàn cai thuốc lá, bật lửa vẫn luôn do cậu ta bảo quản.

Vừa sờ liền nhân tiện lấy ra một tờ một trăm đồng mới tinh.

"Mẹ ơi!" Thịnh Thiên Chúc thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Cô ấy nhét vào túi em khi nào?" Cậu thế nào một chút cảm giác đều không có, đây là biểu diễn ảo thuật sao?

Hoắc Hàn lấy bật lửa qua, cúi đầu bật lửa, híp mắt phun ra một vòng khói, "Đi thôi."

Bọn họ còn có việc quan trọng cần làm.

Thời gian tươi đẹp của chúng taWhere stories live. Discover now