Chương 65

1.9K 51 6
                                    

Ôn Thiên Thụ tỉnh lại dưới ánh nắng thu ấm áp cùng nụ hôn chào buổi sáng.

Người đàn ông hôn dọc theo chóp mũi xuống môi tâm, cô bị râu của anh làm cho có chút ngứa, cười duyên trốn đi lại càng bị anh ôm chặt, "Thật muốn mãi không ra." (nếu ai không hiểu câu này thì vận động máu sắc nữ sẽ ra nhé)

Cô lập tức đỏ mặt không dám nhúc nhích.
Hoắc tiên sinh sau khi kết hôn tựa hồ có điểm không giống như trước, nhưng mà, cô thích loại biến hóa này.

Ôn Thiên Thụ duỗi tay sờ tóc anh, không tiếp lời mà nói một câu, "Nếu ba ba biết chúng ta kết hôn, nhất định sẽ rất vui vẻ."

Rất lâu trước kia cô đã nghĩ tới, ngày hôn lễ sẽ là cha nắm tay mình đi qua thảm đỏ, sau đó giao cho một người đàn ông khác đáng giá phó thác.

Hiện tại người ấy đã đi tới bên người cô, mà cha ...

"Nhất định sẽ." Hoắc Hàn cầm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Có một số việc tạm thời chưa thể nói cho cô, nhưng kế hoạch tiêu diệt tập đoàn "Ty" đã bắt đầu được khởi động, tin rằng không lâu sau sẽ có kết quả.

Nhất định sẽ có một ngày như vậy, hết thảy đều được trở về dưới ánh mặt trời.

"Trở thành bà Hoắc cảm giác thế nào?" Anh vuốt ve nhẫn trên tay cô, không dấu vết dời đi cảm xúc của cô.

Ôn Thiên Thụ nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Cảm giác giống như rốt cuộc lại có một mái nhà." Mặc kệ đã đi bao xa, mặc kệ ở địa phương nào, nơi có anh chính là nhà, không cần lo lắng ai sẽ rời đi, cũng không cần lo lắng ai sẽ bỏ lại cô.

Đối với Hoắc Hàn mà nói, đây không thể nghi ngờ là lời ca ngợi tuyệt vời nhất. Anh biết cô không có cảm giác an toàn, đặc biệt là với tình thân đặc biệt bạc nhược, những gì đã xảy ra không quan trọng, về sau cô sẽ luôn có anh.
Anh sẽ luôn ở bên cạnh cô.

"Cũng cảm ơn em cho anh một mái nhà," thanh âm Hoắc Hàn khàn khàn, "Bà Hoắc."

Anh giống như đã gọi thành nghiện.

"Em có phải cũng nên sửa xưng hô một chút hay không?"

Ôn Thiên Thụ chôn mặt trước ngực anh, ý cười làm thế nào cũng không giấu được, "Hoắc tiên sinh?"

"Nếu không gọi, hôm nay cũng đừng nghĩ xuống giường."

Đáng giận! Thế nhưng dám uy hiếp cô.

Ôn Thiên Thụ trừng mắt anh một cái, anh cũng đã bắt đầu có động tác, cô đột nhiên nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gọi bên tai anh, "Ông xã."

Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều sửng sốt một chút.

Thật sự quá êm tai.

Hô hấp của anh trở nên thô nặng, "Lại gọi một tiếng."

Ôn Thiên Thụ lại không thuận theo, "Em muốn rời giường."

Cô cuộn chăn xuống giường tìm quần áo, tùy tiện tròng lên, liền tiến vào phòng tắm rửa mặt.

Hoắc Hàn tiếp tục nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, bỗng dưng bật cười.

Thời gian tươi đẹp của chúng taWhere stories live. Discover now