Chương 49

2.8K 66 9
                                    

Ngày mới tờ mờ sáng, theo một tiếng gà gáy trời cũng đã tảng sáng, nhất hô bá ứng (một con kêu cả bầy cùng kêu), cơ hồ gà trống toàn trấn đều kêu theo.

Đêm qua ngủ quá muộn, Ôn Thiên Thụ lúc này còn đang trong cơn buồn ngủ, giơ tay che khuất lỗ tai, hiệu quả quá nhỏ, vẫn không thắng nổi tiếng gà gáy đầy phấn khích kia, cô lại đi tìm tay Hoắc Hàn hỗ trợ che, lăn lộn một hồi, buồn ngủ tức khắc tiêu hơn phân nửa.
Hoắc Hàn cũng tỉnh lại, nghiêng người qua hôn trán cô lại nhìn thời gian, "Còn sớm, lại nằm một lúc."

Ngủ là đừng nghĩ ngủ.

Chỉ chốc lát sau, chợ đối diện khách sạn cũng bắt đầu rộn ràng nhốn nháo lên, Ôn Thiên Thụ mở mắt ra, phía trên trần nhà có một con vật nhỏ đang nhàn nhã bò qua, chỉ chốc lát sau liền quen cửa quen nẻo xuyên qua cửa sổ đi ra ngoài.

Cô chui vào trong lòng ngực người đàn ông bên cạnh, "Tối hôm qua vì sao anh bỏ lại một mình em rời đi?"

Hoắc Hàn: "Sao?"

"Ở trong mộng."

Anh nhịn không được cười.

"Em mơ thấy từng ngôi sao trên bầu trời rơi xuống, rơi xuống trên cỏ, nóng đau cả chân, em nhảy dựng lên, ngôi sao bỗng nhiên biến thành dây leo, cuốn lấy cổ chân em, anh đứng ở nơi không xa nhưng em gọi anh, anh không trả lời, cũng không quay đầu lại mà đi mất."

Cô hiện tại vẫn còn nhớ rõ mỗi một hình ảnh, phảng phất như chúng đã từng chân thật phát sinh, duy nhất bất đồng chính là, ở trong mộng, cô nhìn thấy anh từng bước rời đi, trong lòng thế nhưng nhịn không được cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí hy vọng anh có thể đi càng xa càng tốt.

Thân ảnh cao dài đĩnh bạt kia biến mất trong tầm mắt, cô nhìn đến ngoài núi cao kia, một vòng lửa đỏ từ từ xuất hiện, mây giữa không trung giống như bị thiêu đốt, ánh lên đất trời đều thành một mảnh màu đỏ.

Thật là giấc mộng kỳ quái.

Hoắc Hàn không có nói linh tinh gì mà "Mơ đều là ngươc lại, ngày hôm qua quá nguy hiểm, làm cho khẩn trương quá độ mới có thể mơ kỳ quái như vậy" an ủi cô mà là nắm tay cô: "Lần sau anh nhất định nói dù thế nào cũng không bỏ đi."

Như vậy còn được.

Ôn Thiên Thụ bò đến trên người anh, từng tấc da thịt dán sát nhau, cô chớp chớp mắt, "Chuyên cần không phải chuyện đùa, trước kia mỗi ngày buổi sáng anh đều phải rèn luyện, hôm nay cũng không thể bỏ qua đi?"

Cô dán lấy anh nhẹ nhàng mà cọ.

Ánh mắt Hoắc Hàn thâm trầm tới cực điểm.

"Hôm trước là vòng quanh Tương Tư Lĩnh, ngày hôm qua là mang vật nặng chạy và hít đất, buổi chiều còn xe bay sa mạc ..."

"Cho nên?" Anh nắm eo nhỏ của cô, "Hôm nay có kiến nghị gì?"

Tâm linh tương thông thật là muốn mệnh, bất quá cô rất thích.

Lông mi Ôn Thiên Thụ nhẹ nhàng run hai cái, chóp mũi cọ hầu kết anh lăn lộn, "Muốn hay không thử ... hít đất xem?"

Hoắc Hàn ý cười nào có thể không được.

Thời gian tươi đẹp của chúng taWhere stories live. Discover now