Chương 29

4.3K 116 9
                                    

Chưởng quầy rốt cuộc cũng trải đời hơn so với người trẻ tuổi, nhìn chằm chằm mảnh vỡ trên mặt đất, tuy rằng hỏa khí đã xông thẳng tới cổ họng, nhưng vẫn cố đè ép trở lại, miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một miệng đầy răng vàng khè, "Ông chủ Hoắc, ngài xem này nên làm thế nào cho phải?"

Hắn dùng là ngữ khí uyển chuyển, nhưng lại dung túng cho đám người đằng đằng sát khí phía sau, nghiễm nhiên là muốn Hoắc Hàn để lại một câu trả lời thỏa đáng mới bằng lòng thả người.

Nói đến thì hành động đánh vỡ bình hoa của Ôn Thiên Thụ cũng nằm ngoài dự đoán của Hoắc Hàn, nhưng anh quá rõ ràng tính tình cô, nếu không phải nhận thấy có gì không ổn nhất định sẽ không làm ra việc lỗ mãng như thế, lại nhìn đến mảnh vỡ quái dị kia vài lần, trong nháy mắt ẩn ẩn hiện lên một ý niệm, dưới đáy mắt đen nhánh tràn đầy lạnh lẽo.

Chưởng quầy lại nói, "Thật không dám dấu diếm, bình sứ hoa mai Vĩnh Nhạc này là vật đắc ý nhất mà ông chủ tôi cất chứa, nếu không phải thấy ông chủ Hoắc có thành ý, tuyệt đối sẽ không lấy ra, chỉ là không nghĩ tới..."

Chỗ muốn nói lại thôi này thật tuyệt diệu.

Ôn Thiên Thụ hốc mắt ửng đỏ, tựa hồ bị dọa đến sợ hãi, cô đi đến bên người Hoắc Hàn, như chim nhỏ nép vào ngực anh, "Ông chủ Hoắc, xin lỗi, em không phải cố ý."

"Cái bình mai này, có phải rất quý không?" Trong mắt cô nước mắt đảo quanh, muốn rơi mà không được, một bộ dáng lê hoa đái vũ (lê hoa đái vũ - như hoa lê dưới cơn mưa), đặc biệt khiến người thương tiếc.

Ba người bên kia nhìn đến không chớp mắt.

Nếu Thịnh Thiên Chúc không thấy được động tác nhỏ kia của cô, nói không chừng cũng sẽ bị một màn này làm mềm cả người, chị Thiên Thụ của cậu a, thật đúng là ... muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, muốn dáng người có dáng người, muốn gan dạ sáng suốt có gan dạ sáng suốt, muốn kỹ thuật diễn có kỹ thuật diễn, giải Oscar cũng thiếu cô một cái tượng vàng đi.

Cô còn đặc biệt có tiền! Hơn nữa quan trọng nhất chính là, Anh Hàn từ trước đến nay đối với nữ sắc đều kính nhi viễn chi (kính nhi viễn chi - giữ lễ độ không tới gần, thể hiện sự tôn kính từ xa) cũng trở thành nô lệ dưới váy cô, đối với cô khăng khăng một mực.

Người như vậy đời trước nhất định đã cứu vớt toàn bộ hệ Ngân Hà đi?

Hoắc Hàn thuận thế ôm cô, ôn nhu an ủi.

Ôn Thiên Thụ một bên rơi nước mắt một bên ở trên lưng anh viết chữ — mua.

Thịnh Thiên Chúc lặng lẽ đem tay đang sờ ở sau eo chuẩn bị lấy súng ra thu trở về.

Hoắc Hàn nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Bình hoa này giá gốc bao nhiêu, Hoắc mỗ tại đây mua lại gấp ba lần."

Vừa nghe lời này, chưởng quầy vui sướng vô cùng, đến khóe mắt cũng cười ra nếp nhăn, "Ông chủ Hoắc thật sự là người rộng rãi."

Hắn làm một động tác phất tay, mấy người khác đều thối lui đến trong góc, chỉ còn một người bị Hoắc Hàn dỡ khớp cánh tay còn tiếp tục nằm trên mặt đất rên rỉ, không có người dám động vào hắn.

Thời gian tươi đẹp của chúng taWhere stories live. Discover now