Chương 41

3.3K 80 11
                                    

Thế mưa ngày càng lớn, cửa sơn động cũng bắt đầu nhỏ nước, gió và mưa cùng nhau tiến vào, trong động vốn dĩ đã âm u ẩm ướt, chỉ dựa vào ánh đèn pin mỏng manh tỏa ra chút ánh sáng, khuôn mặt mỗi người đều ẩn trong bóng tối.

Ôn Thiên Thụ ngồi ở trên người Hoắc Hàn, thời tiết thay đổi, tật xấu đau chân lại tái phát, khó chịu như bị kim đâm, giữa nhức mỏi lại mang theo mềm nhũn.

Hoắc Hàn đang giúp cô xoa chân, lòng bàn tay anh như châm lên một ngọn lửa nhỏ, những nơi anh chạm vào đều trở nên ấm áp, bên ngoài tiếng mưa rơi rất lớn, trái tim cô lại cảm thấy bình tĩnh một cách khó hiểu, ngửi hơi thở quen thuộc kia, chậm rãi nhắm mắt lại dựa vào trên vai anh.

Ngủ không bao lâu thì bị người đẩy tỉnh, Ôn Thiên Thụ mơ hồ mở mắt ra, chỉ thấy mẹ cô vẻ mặt đầy ý cười đứng ở mép giường, "Phồn Phồn, mau dậy nào, hôm nay là ngày đại hỉ của con, không thể lại ngủ nướng."

Cô ngây ngô ngồi dậy trên giường, kinh ngạc mà nhìn chính mình đang mặc một bộ áo cưới đỏ như lửa trong gương, chỉ vàng đan đầy trên làn váy, trước ngực thêu một đôi uyên ương đặc biệt tinh xảo sinh động, em trai Chu Mộ Vũ ngồi xổm trên mặt đất đẩy giầy thêu qua lại, ngẩng đầu vui vẻ nói, "Chị đừng phát ngốc nữa, anh rể còn đang chờ ở bên ngoài đó."

Anh rể?

Ôn Thiên Thụ cực kỳ nghi hoặc.

Mẹ cô ở bên cạnh rơi lệ, cha kế ôn nhu an ủi cô, "Khóc cái gì, đây là ngày vui nhất của Phồn Phồn, con nên cảm thấy cao hứng mới đúng."

Bạch Tuyết Ca như cô gái nhỏ nép vào lòng Chu Mộ Sơn, nũng nịu mà cười, "Phồn Phồn, chị có phải vui đến choáng váng rồi không?"

Tất cả mọi người đều cười.

Chỉ có cô cảm giác chính mình là người ngoài cuộc, rất nhanh lại đã bị đưa lên kiệu hoa.
Kiệu hoa một đường đi vào trong núi, đường không bằng phẳng, khiến cho Ôn Thiên Thụ mơ màng sắp ngủ, mí mắt càng ngày càng nặng, từ từ mất đi tri giác.

Cô là buồn vệ sinh mà tỉnh.

Lại phát hiện chính mình đang ngủ trong quan tài, bốn khối gỗ kiên cố gắt gao bao lấy cô, cô hô to, đấm đánh, giãy giụa, không khí bên trong ngày càng loãng, hơi thở thoi thóp, trong một cái chớp mắt như vậy, cô bỗng nhiên hiểu được, hết thảy đều không làm nên chuyện gì.

Không khí, hy vọng cùng cô đều bị phán tử hình.

Một lần nữa cô nhắm mắt lại, an tĩnh chờ đợi kết quả.

Thời gian theo tiếng tim đập từng chút một trôi đi.

"Phồn Phồn!"

Không khí cùng thanh âm đồng thời tiến vào, đinh tai nhức óc, tim đập kịch liệt, cô khó có thể tin mà nhìn người xuất hiện ở phía trên, nước từ khóe mắt chảy xuống, "Ba ba!"

Cô biết.

Sao cô có thể quên?

Vô luận phát sinh chuyện gì, người đàn ông này đều sẽ cố gắng quên mình, vượt mọi chông gai, chỉ vì cô mà đến.

Thời gian tươi đẹp của chúng taWhere stories live. Discover now